Chưa phân loại

Mê cờ không thôi thì có lợi hay có hại?

Ngày xưa có những gia tộc giàu có có thể nuôi các cậu ấm cô chiêu ăn chơi nhảy múa suốt cả đời mà chẳng phải mó tay vào một việc gì cả. Nếu trong số các cô cậu đó đam mê cờ thì cứ chơi từ khi còn để chỏm cho tới lúc đầu bạc răng long.

Thế giới ngày nay đã hoàn toàn khác, kể cả có hàng nghìn lượng vàng, hàng tỷ bạc mà con cái học hành kém cỏi không biết vi tính là gì, ngoại ngữ là gì và thiếu những kiến thức cần phải được trang bị khác thì cũng sẽ bị người đời coi thường, cười chê. Mỗi một thanh niên ngày nay phải có một mặt bằng văn hóa, mặt bằng kiến thức nhất định.

Chính vì vậy cái gọi là “mê” đối với cờ cũng phải được xem xét dưới một góc độ mới. Cờ là một thú chơi, nhưng nếu quá lạm dụng nó, coi nó như mục đích của cuộc đời, bỏ bê các mặt khác thì sẽ dẫn tới tình trạng “lợi bất cập hại”. Anh là đại kiện tướng ư? Vậy anh đã tốt nghiệp lớp 12 chưa, anh đã tốt nghiệp đại học chưa? anh chơi cờ giỏi ư, nhưng anh có nghề ngỗng gì không? anh là danh thủ ư? nhưng anh có trình độ văn hóa và có trình độ giao tiếp xã hội không?

[img]xq332-0.jpg;right;Bobby Fischer – nhà Vô địch cờ Thế giới bị người Mỹ căm ghét, cảnh sát truy bắt vì đã từng vi phạm luật pháp và sau đó còn phát ngôn ủng hộ Bill Laden đánh người Mỹ[/img]Chính Bobby Fischer là một “tấm gương tày liếp” cho các thế hệ sau. Ông chơi giỏi tới mức đoạt hẳn ngôi vô địch thế giới nhưng vẫn bị coi là “kẻ vô học” bởi chỉ đến lớp 7 ông đã bỏ trường để theo “nghiệp cờ”, ông chơi cờ như điên như dại, lập nên biết bao kỳ tích, nhưng rốt cuộc thì sao: chỉ nổi lên có một lần duy nhất rồi mãi mãi chìm vào bóng tối, trở thành kẻ ẩn dật, một thời trở thành kẻ cuồng tín, một thời bị truy lùng vì vi phạm lệnh cấm vận, đành lang bạt nay đây mai đó và làm không ít những điều lập dị kỳ quặc, mặc dù bản chất ông không phải là xấu. Cũng rất may là ông đã kiếm được một số tiền đủ lớn để sống nốt phần đời còn lại, nếu không thì chưa biết cuộc đời ông rồi sẽ sẽ ra sao. Thiếu kiến thức, thiếu học hành đã khiến ông không cầm lái nổi cho cuộc đời mình và bao nhiêu hầm hố trên đời luôn rình rập trên mỗi bước đi của ông!

Hay xem các nhà vô địch khác, từ Lasker, Capablanca, Aliokhin cho tới Botvinik, Kasparov, Karpov… họ đều học hành tới nơi tới chốn với học vị rất cao trong khoa học cũng như cùng lúc gánh vác nhiều trọng trách xã hội. Họ say mê cờ nhưng là một sự say mê hài hòa với các hoạt động khác và họ đã thành công. Ở Việt Nam, cho đến nay có thể nói Hoàng Thanh Trang là một điển hình tuyệt đẹp cho thế hệ kỳ thủ mới: học giỏi, thông thạo ngoại ngữ, tin học, có ước mơ, chí hướng về nghề nghiệp hẳn hoi, thông thạo cầm kỳ thi họa, là kỳ thủ xuất sắc nhất Việt Nam hiện nay. Tất cả những cái hay đó không ngăn cản nhau, ngược lại bổ sung cho nhau để làm cho con người luôn hoàn thiện.

Như vậy, say mê cờ là điều tốt, nó đem lại cho ta nhiều điều bổ ích nhưng tuyệt nhiên không phải là mê muội. Bởi mê muội tức là tự mình đi vào ngõ cụt rồi!

Chưa phân loại

Thường xuyên giải các bài cờ thế thì có lợi gì?

Làm các bài giải cờ thế chính là sự hoàn thiện cao về lý thuyết và rèn luyện kỹ năng. Mặt khác qua làm loại bài tập này mà nhập tâm được hàng trăm dạng phức tạp của các thế có mà trước sau rồi cũng xuất hiện trong các ván đấu.

Người ta kể rằng có một kỳ thủ cấp kiện tướng hẳn hoi, cờ tàn còn Mã Tượng mà không sao chiếu hết được vua đối phương, ấy chỉ vì không thuộc bài.

Các bài tập cờ thật muôn hình vạn trạng từ đơn giải nhất là “Chiếu hết sau một nước”, tiến dần lên hai, ba… bảy nước…

Có bài tập chỉ dành cho các đòn bắt đôi, chiếu đôi. Có loại bài tập chuyên về thí quân, có loại bài tập chuyên về phòng thủ (hòa cờ), có bài tập về các đòn chiến thuật… cũng có loại bài tập chỉ nhằm kiểm tra chỉ số thông minh của kỳ thủ.

Như vậy các bài tập là cả một khối lượng đồ sộ, chẳng thế mà nhà sư phạm cờ bậc thầy thế giới Mikhail Botvinik đã có những chỉ dẫn hết sức nghiêm túc cho các học trò của mình trong việc phải làm đầy đủ và toàn diện các bài tập cờ ngay khi họ còn rất bé. Không chỉ là việc giải được các bài tập mà việc phân tích các cách giải sau đó cũng không kém phần quan trọng. Cũng chính qua việc giải các thế cờ của học trò mà các huấn luyện viên phát hiện ra những khả năng, nắm bắt được cá tính, phong cách, sở trường sở đoản của học trò mình.

Một trong những nguyên nhân dẫn tới ít làm bài tập ở các lớp huấn luyện của ta là số lượng bài tập còn quá ít. Để có được một tuyển tập các toại bài tập đòi hỏi sự khảo cứu, sắp xếp, phân loại, định mức độ khó dễ… vừa công phu vừa tốn không ít thời gian, lại phải từ nhiều nguồn tư liệu khác nhau. Một bộ sưu tập cờ thế thường ở con số hàng vạn, hàng chục vạn là chuyện bình thường. Nếu không có những bộ sưu tập cờ thế như vậy thì hoặc không có đủ bài tập hoặc chỉ có được một mớ bài tập “hổ lốn” thích gì giải nấy không theo một thứ tự, trình độ nào hết. Hiện nay các sách bài tập cớ còn ít cho nên việc giải các bài tập các thế có còn bị coi nhẹ. Ỏ các nước có nền cờ tân tiến, ở mỗi câu lạc bộ, thậm chí mỗi gia đình có những tủ gỗ chia thành nhiều ô nhỏ như kiểu thư viện, mỗi ô chứa một loại bài tập, hay một loại cờ thế cho người chơi cờ tập luyện, có những đĩa CD có thế cung cấp một số lượng lớn các thế cờ…

Cách tập luyện bài bản như thế giúp cho kỳ thủ sớm tinh thông “nghề nghiệp”, khi thi đấu thực tế sẽ nhận ra rất nhanh thế trận, chiến thuật, các loại “đòn phép” của đốt phương trên nền tảng hàng nghìn thế trận đã quen giải từ nhà, hay tự mình hình thành những đòn phối hợp bất ngờ tấn công, lật ngược thế cờ giành thắng lợi.

Chưa phân loại

Cờ Tướng Nhập Môn: Chú thích của Bạn Cờ

Sách “Cờ Tướng Nhập Môn” còn hai chương nữa như sau:
Chương 5: Khai cục
Chương 6: Tàn cục

Về cơ bản hai chương này đã được cắt lọc từ một số sách khác của cùng nhóm tác giả. Chúng tôi quyết định không đăng tải hai chương này để tránh trùng lắp. Thay vào đó, xin các bạn đọc và đón đọc các quyển sách khác mà chúng tôi sẽ đăng lần lượt.

[i]Bạn Cờ[/i]

Chưa phân loại

Vì sao không được quên những “chi tiết” khi thi đấu?

Vấn đề là ở chỗ: luật chung thì ai cũng có thể dễ dàng hiểu được, nhưng đi vào các chi tiết, các trường hợp cụ thể thì vấn đề trở nên rắc rối hơn rất nhiều. Lấy ví dụ: Giữa luật chạm quân và sửa quân hầu như không có khoảng cách. Muốn phân biệt chỉ còn có một cách duy nhất là phải nói trước khi nhấc quân “Tôi sửa quân” hoặc gọn hơn “sửa quân”. Ấy thế mà không hiểu sao có đấu thủ khi thấy quân mình bị lệch khỏi ô cờ, cứ thò tay vào sửa mà không thể thốt ra lời nói cực kỳ ngắn gọn ấy. Thế là sinh sự, khiếu nại lôi thôi!

Lại có luật quy định [i]”nếu còn 5 phút thì đấu thủ được phép không ghi biên bản”[/i], nhưng trọng tài không được phép nhắc nhở điều này với bất cứ đấu thủ nào (kể cả khi đấu thủ quên bấm đồng hồ sau khi đi quân), vì vậy đấu thủ khi còn ít hơn 5 phút cứ tự động đi quân mà không ghi biên bản nữa. Thế nhưng đấu thủ cũng nên nhớ rằng Luật còn quy định [i]”khi đó trọng tài hay trợ lý trọng tài phải ghi chép thay”[/i]. Thế thì chỉ cần một sự ra hiệu (chỉ vào đồng hồ chẳng hạn) hay báo cho trọng tài (khi trọng tài phải làm nhiệm vụ ở nhiều bàn), thế nhưng do không có động tác rất “chi tiết” đó mà dẫn tới những hậu quả không đáng có.

Càng về cuối ván, thời gian càng cạn kiệt thì mới lắm vấn đề xảy ra. Ví dụ, làm sao đếm đủ 50 nước mà [i]”không có một Tốt nào di chuyển hay một quân nào bị bắt”[/i] như luật định trong lúc cả hai đấu tranh thủ gõ đồng hồ thật nhanh còn trọng tài thì chỉ kịp quẹt mỗi nước đi bằng một vạch ngang. Chỉ cần tinh ý một chút, các đấu thủ có thể đếm nhầm sau mỗi lần bấm đồng hồ để khi đủ 50 nước là có thể nắm chắc ván cờ hòa, chia đôi số điểm với đối thủ một cách chắc chắn. Ấy thế mà…

Cho nên khi thi đấu đừng coi thường những [i]”chi tiết nhỏ nhặt”[/i] mà lắm khi phải trả giả!

Chưa phân loại

Sạt nghiệp vì thắng Kỳ vương

Năm 1959, lần đầu tiên ông đến Sài Gòn và thất bại đau đớn trước Phạm Thanh Mai. Đến năm 1963, sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, ông lại sang Việt Nam phục hận tại giải “Cảng-Việt tượng kỳ tái”. Ít ai ngờ rằng, chuyến đi này của ông đã làm thay đổi cuộc đời của hai danh kỳ Việt Nam.

Tại Chợ Lớn thời bấy giờ, trên con đường Tổng Đốc Phương (nay là Châu Văn Liêm) có tiệm thuốc Bắc nổi tiếng của gia tộc họ Trần: khách hàng ra vào nườm nượp, thu nhập hàng tháng cả chục cây vàng. Người chủ tiệm không ai khác là kỳ thủ Trần Đại Sanh (Tài Sáng, nay khoảng 70 tuổi), một trong những tài năng trẻ trong giới cờ người Hoa tại Sài Gòn. Ông là lớp kế thừa xứng đáng của những Kỳ Triển Bàng, Trần Dụ Tham, Tất Kiên Dương… Tài Sáng có lối đánh thông minh và nhiều sáng tạo. Trong đợt sang Việt Nam du đấu, Kỳ vương đã thất thủ trước Tài Sáng (1 hòa, 1 bại). Ngay sau chiến thắng này, ông được báo chí hết lời ca ngợi, nhiều người nhìn bằng con mắt thán phục. Nhưng vốn trẻ tuổi lại giàu sang, ông sinh ra lêu lổng và bắt đầu tham gia vào những cuộc cờ đỏ đen. Nhận thấy đây là cơ hội kiếm tiền thuận lợi, nhiều kỳ thủ “lão làng” bắt đầu tìm cách khích bác và dụ Tài Sáng vào bẫy bằng những trận tỷ thí lên đến cả cây vàng. Thật ra, tuy thắng được Kỳ Vương nhưng về kinh nghiệm và độ sáng tạo, Tài Sáng không thể hơn được những đàn anh của mình. Càng đánh càng thua, càng thua càng đánh, suốt ngày chỉ thấy ông xuất hiện trước bàn cờ; công việc kinh doanh bỏ bê, mặc cho vợ con lo liệu. Dần dần khách hàng thưa đi, bao nhiêu tiền bạc trong nhà cũng bị “nướng” vào những ván cờ vô bổ. Vài năm sau, cái tiệm thuốc Bắc nổi tiếng ấy của gia tộc họ Trần đã phải sang nhượng lại cho người khác. Tên tuổi kỳ thủ Trần Đại Sanh cũng từ đó mà chìm vào quên lãng.

Đất Mỹ Tho cuối những năm 50 có tiệm trà nổi tiếng là “cực thơm” nhờ kỹ thuật ướp gia truyền khéo léo và sự siêng năng, luôn tìm tòi những công thức mới của ông chủ tiệm. Ông đã “sục sạo”, tìm tòi những loại trà hảo hạng nhất khắp các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long. Tên ông là Văn Hư Bạc (tự Văn Thuận, lớn hơn Tài Sáng vài tuổi). Ngoài trà, Văn Thuận còn nổi tiếng trong làng cờ. Ông là nhà vô địch tại Tiền Giang và xa hơn, khắp các tỉnh Đồng bằng sông Cửu Long, ông cũng chẳng có đối thủ. Thỉnh thoảng, vào những ngày chủ nhật, ông phải chạy lên tận Chợ Lớn kiếm vài cao thủ để đọ sức cho “xứng đáng”. “Thằng tiệm trà” (tên gọi thân mật của ông) chính là niềm tự hào của người hâm mộ cờ tướng Mỹ Tho thời bấy giờ. Nhân dịp sang Việt Nam du đấu, Kỳ Vương Lý Chí Hải được ông Nguyễn Văn Anh (một Mạnh Thường Quân tại Mỹ Tho) mời về tỷ thí cùng Văn Thuận. Sau hai ván, “thằng tiệm trà” đã bất ngờ hạ Kỳ vương (1 hòa, 1 thắng). Cũng sau chiến thắng này, cuộc đời Văn Thuận đã biến đổi y như Tài Sáng. Không hài lòng với trình độ “đã hạ được Kỳ vương”, ông lên Sài Gòn đánh độ cùng các cao thủ khác, bỏ bê việc kinh doanh tiệm trà cho vợ. Không người chạy hàng, không còn đôi tay “khéo léo” của chủ tiệm, công việc kinh doanh rơi vào thế tất yếu: trà không còn “thơm” như xưa, khách hàng thưa dần. Đến một ngày, số tiền trong nhà không còn đủ cung cấp cho những cuộc đỏ đen, bảng hiệu tiệm trà của ông phải bị tháo bỏ. Đau khổ hơn, ông còn bị vợ bỏ, phải đi làm để kiếm sống qua ngày rồi cũng như số phận Tài Sáng, tên tuổi ông dần dần đi vào lãng quên. Sau ngày giải phóng, vợ con đã đoàn tụ cùng ông. Hiện gia đình ông đang sống tại huyện Nhà Bè, TP HCM.[img]xq379-0.jpg;right;Mỹ Tho[/img]

Chưa phân loại

Cờ tướng – cuộc cải cách phi thường – dấu ấn nghệ thuật đặc sắc của phương đông (10)

Ở Trung Quốc xưa kia có những người làm nghề kể chuyện rong. Họ đi khắp các thị thành, kể những tích truyện nổi tiếng như “Tam Quốc”, “Thủy hử”, “Tây du ký”… Hàng nghìn hàng vạn thị dân không biết chữ, không đọc được sách đã xúm đen xúm đỏ nghe họ kể không biết chán và cho họ những đồng tiền lẻ. Những người kể chuyện sống bằng nghề của mình.

Còn ở cờ Tướng, những tay cờ tài hoa vượt núi băng sông tìm người tỷ thí, biểu diễn tài nghệ của mình trước gần dân thiên hạ, được người đời gọi là những tay cờ giang hồ (chữ giang hồ nghĩa là sông hồ, chỉ sự phiêu bạt).

Trong lịch sử cờ Tướng ngót một nghìn năm qua, có biết bao tay cờ giang hồ nổi tiếng trong thiên hạ, đến nay tên tuổi vẫn còn lưu truyền khắp dân gian nhu Dương Kim Đình, Sách Vạn Niên, Tăng Triển Hồng. Chu Hán Văn, Chu Đức Dụ, Tăng ích Khiêm. Vương đạo Nhiên, Trương Cẩm Vinh, Hoàng Tùng Hiên, Chung Trân, Lương Triệu Phát, Phùng Kính Như, Lý Chí Hải… Tứ đó xuất hiện những danh hiệu được quần chúng hâm mộ cờ tấn phong như “Bát tỉnh kỳ vương”, “Hoa Nam tử đại thiên vương”, “Dương Châu tam kiệt”, “Việt Đông tam phượng”, “Đông Nam Á kỳ vương”… Những tay cờ giang hồ không phải chỉ giang hồ một đời mà nhiều khi kéo dài ba, bốn kế hệ, những “quát kiệt giang hồ” xuất chúng như cha con Chu Hoán Văn, Chu Đức Dụ hay dòng họ Tăng Triển Hồng, Tăng ích Khiêm… Thêm nữa, khi những tay cờ giang hồ lỗi lạc tiếng tăm được tôn vinh thì kỳ thủ trong thiên hạ nô nức kéo tới tôn làm sư phụ, trong số ấy thế nào cũng có một số đệ tử chân truyền, tạo ra những trường phái cờ Tướng khét tiếng trong một tỉnh hay trong một vùng. Nếu ta biết rằng một tỉnh của Trung Quốc dân số lên tới một trăm hay hơn trăm triệu người, thì mới thấy uy tín của họ lớn tới mức nào. Những trường phái này luôn tìm cách thách đố và tỷ thí với trướng phái kia, tạo ra những trận đối đầu nổi tiếng trong lịch sử mà không chỉ tên tuổi của các bậc đại cao thủ thêm lừng lẫy mà cả tên tuổi của các nhà bảo trợ, nhà tổ chức, địa điểm thi đấu cũng đi vào lịch sử. Những trận cờ giang hồ tuy quyết liệt và sôi động như thế nhưng lại mang nét văn hóa và nho nhã rất cao, người ta gọi đó là những bậc đại danh kỳ, đại quân tử, đấu trí chứ không đấu sức. Nó khác hẳn những cuộc đấu võ trên các “đả lôi đài” thường thấy thời xưa, các tay võ biền quật nhau chí tử để rồi thương tích đầy mình hoặc nuôi thù chuốc oán từ đời này sang đời kia. Ở cờ Tướng hoàn toàn ngược lại, những ván đánh nảy lửa không hề khoan nhượng trên bàn cờ chỉ khiến những người tỷ thí càng khâm phục, trọng nể nhau hơn và quan hệ với nhau càng lâu bền hơn.

Thưởng thức những nước cờ hay của đối thủ là một trong những cái thú nhất của làng cờ giang hồ. Đi nghìn dặm mới có được một ván hay. Những nước đi quỷ khốc thần sầu được tất cả các bên ghi chép lại cẩn thận, truyền cho nhau như một món quà quý. Sau mỗi trận tỷ thí cả người thắng lẫn kẻ thua thường kết bạn với nhau. Mối thâm giao như thế kéo dài suốt cả đời. Ai cũng muốn tìm đối thủ cao hơn mình để mà chơi, “anh hùng gặp anh hùng”? Thực ra trong làng cờ giang hồ không phải không có những tay cờ cay cú, lấy ăn thua làm mục đích, không phải không có những mối hận. Nhưng làng cờ giang hồ đích thực không chấp nhận chuyện đó, coi đó là những kẻ tiểu nhân. Nó xa lạ với những bậc cao nhân. Trong cờ Tướng chữ “quân tử” cũng rất quan trọng và có ý nghĩa rất sâu xa. Đất phát đạt nhất cho cờ Tướng giang hồ là ở Trung Quốc, trong đó nổi bật phải kể tới các tỉnh Quảng Đông, Giang Tô, Thượng Hải, Hà Bắc, Bắc Kinh, Triết Giang, Hồng Kông, Đài Loan, Áo Môn…

Khi đã có tiếng tăm và có được ít nhiều tiền bạc trong tay, các cao thủ giang hồ bắt đầu những chuyến chu du thiên hạ, họ tới các nước lân cận, có khi đi hàng năm không về. Về sau đi mãi thành quen, không đi không chịu được. Đi để đánh cờ, đi để giao hảo. Làng cờ giang hồ cứ thế phát triển rộng mãi ra. Trong số các nước họ hay đến và đến nhiều lần phải kế tới Philippin, Việt Nam, Malaysia, Singapore, Indonesia, Thái Lan, Úc… là những nới có đông đảo người chơi cờ và ở đó cộng đồng người Hoa cũng khá đông đúc. Nhật Bản và Hàn Quốc ít hơn vì ở đó có cờ Vây ngự trị.

Họ đi khắp các nước có cờ Tướng, mở những cuộc thách đấu với các kỳ thủ nước chủ nhà, có những trận tỷ thí long đời lở đất mà lịch sử hàng trăm năm vẫn còn ghi. Ngày xưa khi chưa có các giải cờ Tướng quốc tế, chưa có các Hiệp hội cờ Tướng quốc gia như bây giờ thì những cuộc tỷ thí như vậy chính là những trận đấu quốc tế danh giá nhất. Nhờ những trận tỷ thí tay đôi, tay tư của những bậc đai cao thủ giang hổ như thế mà môn cờ Tướng có tiếng vang như sóng cồn biển cả với biết bao huyền thoại, giai thoại kể mãi không hết từ đời này đến đời kia (xin xem thêm quyển “Cờ Tướng: Sự tích, Thú chơi, Giai thoại”).

Ngày nay việc đi lại giữa các nước thật dễ dàng và thông suốt, phương tiện giao thông thuận lợi, nhanh chóng, điều kiện lưu trú ăn ở cũng hơn rất nhiều so với xưa. Xưa kia những chuyến đi như thế thường rất vất vả: đi thuyền nhiều khi gặp bão tố hay cướp biển, đi bộ phải qua núi cao đèo vắng, nguy hiểm và bệnh tật luôn rình rập, đó là chưa kể giữa các nước Á châu hay xảy ra chiến tranh hay nội chiến liên miên cùng với những sự cấm đoán ngặt nghèo, giấy tờ khắt khe.

Tuy nhiên cũng đã có những tay cờ giang hồ danh tiếng quốc tế đã từng tới Việt Nam. Đến miền Nam có Chung Trân, Tăng Triển Hồng, Triệu Khôn, Lý Chí Hải, Lê Huệ Đông… Ở phía Bắc, nhất là các tỉnh vùng biên giới cũng từng có nhiều danh thủ Quảng Đông sang thi đấu, nhiều danh kỳ Hà Nội hay đáp tàu lên Lạng Sơn chơi.

Những tay cờ như thế khuấy đảo cả phong trào cờ của một quốc gia. Những trận đấu của họ được tuyên truyền quảng cáo rầm rộ khiến cho kẻ giàu đua nhau chung tiền chia thành nhóm, thành phe ủng hộ cho người “của mình”, kẻ ham cờ thì suốt đêm ngày chầu chực để thưởng thức, ráng nhớ, ráng ghi chép để “học lỏm” những tuyệt chiêu. Những tên tuổi giang hồ nhiều lúc trở thành thần thoại, đến nỗi có ai thắng họ được một ván thôi cũng đủ được tôn vinh cả một đời. Một số danh kỳ Việt Nam cũng đã có được cái vinh quang đó. Gặp nhau một lần lại hẹn năm sau sang đánh tiếp để “phục hận”, những pha gay cấn như thế kích thích làng cờ bản địa ghê gớm, khiến chỉ một năm sau thôi, kỳ nghệ của các bên đều tiến một bước dài. Đó chính là tác dụng tuyệt vời nhất của cờ Tướng giang hồ.

Vây nói cho cùng, đâu là điểm xuất phát, đâu là cốt lõi của cờ Tướng giang hồ? Ngày nay trong thể thao người ta chia ra làm hai dạng thể thao: thể thao quần chúng (phong trào) và thể thao thành tích cao (thể thao mũi nhọn). Cờ Tướng giang hồ chính là thể thao đỉnh cao trong cờ Tướng. Tất cả các tay cờ giang hồ không thể là những tay cờ tầm thường, xoàng xĩnh mà đều là bậc cao thủ, đúng hơn là những bậc đại cao thủ. Làng cờ giang hồ không cho phép tồn tại những tay cờ thuộc lớp “chiếu dưới”. Tất cả phải được thể hiện trên bàn cờ. Những loại “võ mồm” mau chóng bị gạt ra rìa, chỉ những tinh hoa, được sàng lọc khắc nghiệt mới tồn tại. Cơm áo sinh ra từ bàn cờ, tiền bạc, vinh quang cũng có được từ những ván cờ. Muốn thế, tài nghệ của họ phải được giới giang hồ và người hâm mộ công nhận, những ván cờ của họ phải trở thành tác phẩm nghệ thuật thật sự, thường là được đưa vào các “phổ” hay các “quyển”. Khi đấu họ chọn những cao thủ từ ngang tầm mình trở lên, thấp hơn họ có quyền từ chối, vì như thế dù thắng cũng làm sứt mẻ uy tín, tổn thương danh dự của họ.

Chính nhờ những ván cờ với những tuyệt chiêu như vậy mà thiên hạ và các nhà bảo trợ (thường là những thương gia giàu có, những Mạnh Thường Quân trong giới quý tộc…) hào hứng bỏ tiền đặt giải thưởng. Đánh càng hay, thắng càng nhiều thì số tiền thưởng càng tăng vọt.

Và chỉ khi có những khoản tiến rủng rỉnh trong túi họ mới có cơ may đi du ngoạn sang các nước khác, một mặt biểu diễn tài nghệ, gây thanh thế cho mình, đồng thời kiểm nghiệm những lý thuyết mới mà mình tự khám phá ra. Mặt khác thâu tóm thêm hàng loạt các bí quyết của các đối thủ ở các nước lân cận. Có điều đáng chú ý là các tay cờ giang hồ quốc tế thường chỉ đi một mình theo kiểu “đơn thương độc mã”, không mấy dắt theo bầu đàn thê tử, thậm chí cả các đệ tử ruột họ cũng ít cho theo. Thật ra ai cũng biết cờ là môn không bao giờ chơi đồng đội, cờ là thế giới riêng của từng cá nhân đơn lẻ, khác hẳn với các môn thể thao khác như bóng đá, bơi thuyền… Lý do thông thường họ hay đi một mình là để gọn nhẹ, thích thì ở, không hửng thú thì đi, thoắt ẩn thoắt hiện như thế hợp với bản tính giang hồ của họ hơn.

Nhưng không phải giang hồ chỉ có một loại đích thực đánh để lấy danh hay lấy tiếng một cách “hợp pháp” như vậy. Còn có loại thứ hai là các tay cờ giang hồ không trống giong cờ mở như trên, mà âm thầm hơn, nghĩa là chỉ chú trọng vào việc mưu sinh. Họ vừa đi du ngoạn vừa kiếm sống, tức là đánh sao cốt kiếm tiền. Làng cờ cũng vẫn chấp nhận họ, bởi vì như ta cũng là sòng phẳng, đường hoàng. Trình độ của họ rất cao, nhưng họ ít khi ra mặt mà cứ tẩm ngẩm tầm ngầm, nhưng khi đối thủ nhận ra được thì túi đã nhẵn mất rồi.

Tuy nhiên cái gì cũng có thêm mặt trái của nó. Đó là loại thứ ba gồm những tay cờ giang hồ giả danh. Mục đích của họ chỉ là trổ các mánh khóe nhằm “móc túi” thiên hạ. Thường họ dẫn theo một đám tiểu yêu hay lâu la, gọi là các đệ tử hay nôm na là đám “cò mồi”. Đám cò mồi có 2 nhiệm vụ: một là khuếch trương thanh thế của “sưu phụ” để khiêu khích kẻ hiếu danh hoặc che đậy tiếng tăm của sư phụ để kẻ ngây thơ sa bẫy. Thứ hai là giúp thầy trong trò cờ gian bạc lận, nhử đối phương vào tròng hay tính kế đánh tháo khi “sư phụ” bị đối thủ cho đại bại. Đã từng có lắm kẻ bị những đòn choáng váng, khuynh gia bại sản chỉ vì máu mê ăn thua với những tay cờ giang hồ gian giảo loại này.

Chưa phân loại

VTC phối hợp tổ chức “Giải cờ tướng máy Đại học Công nghệ mở rộng”

Chương trình đã thu hút gần 500 sinh viên của 13 trường Đại học tại Hà Nội. Tại lê phát động, các sinh viên đã được giao lưu trực tiếp với BTC về những thắc mắc khi đăng ký dự thi, thể lệ giải, cơ cấu giải thưởng…

Được biết, BTC đã đưa ra mục tiêu tạo một sân chơi cho những đối tượng ham thích công nghệ thông tin (CNTT), cổ vũ phong trào nghiên cứu, kết hợp công nghệ với những ứng dụng phổ biến và hữu ích ở Việt Nam là trò chơi cờ tướng, “Giải cờ tướng máy Đại học Công nghệ mở rộng” sẽ được tiến hành tại trường Đại học Công nghệ – Đại học Quốc gia Hà Nội. Giải sẽ có các buổi tập huấn công nghệ, các buổi đấu thử theo quý và vòng sơ loại, vòng chung kết. Tổng thời gian giải dự kiến là khoảng 7 tháng, từ tháng 3-9/2006.

Mọi đối tượng trong và ngoài nước có thể đăng ký tham dự cuộc thi này. Những người tham gia có thể dự thi theo nhóm, không hạn chế về số lượng. Người (nhóm) tham gia sẽ viết một chương trình chơi cờ Tướng chạy trên máy tính. Chương trình lập trình chơi cờ Tướng của người (nhóm) tham gia sẽ đấu với các hệ thống khác để xếp thứ tự và tranh các giải. Mỗi người (nhóm tác giả) chỉ được phép có một chương trình tham gia thi đấu. Các đối tượng tham gia có thể sử dụng bất kì thiết bị phần cứng nào (máy tính để bàn, máy tính xách tay, máy chủ, máy chuyên dụng,& ). Khi thi đấu, người tham gia cần mang theo máy tính đến dự giải. Trong trường hợp máy tính dự giải là loại máy tính lớn không thể mang theo thì được phép điều hành máy tính từ xa tham gia giải.

Tại Việt Nam môn cờ Tướng hiện đang thu hút được rất nhiều đối tượng tham gia. Các giải cờ Tướng cũng được liên tục tổ chức từ trung ương tới các địa phương. Đây sẽ là những yêu tố rất tốt, khuyến khích và cổ động cho cuộc thi này.

Chưa phân loại

Cờ Tướng Khai cuộc cẩm nang

[img maxheight=250 maxwidth=250]xq416-0.jpg;right;[/img]Tác giả: Trần Tấn Mỹ, Lê Thiên Vị, Phạm Tấn Hoà, Quách Anh Tú

[i]Xuất bản lại tại trang web Bạn Cờ với sự cho phép của các tác giả. Xin trân trọng cảm ơn các tác giả.[/i]

Sách “Cờ Tướng Khai cuộc cẩm nang” là một trong những quyển sách tiếng Việt rất có giá trị về khai cuộc. Bạn có thể tìm thấy ở quyển này những kiến thức cơ bản về khai cuộc như mục tiêu của khai cuộc, cách chơi khai cuộc. Sách đã đề cập đến hầu hết các loại khai cuộc phổ biến cùng nhiều biến. Các khai cuộc và biến này đã được các tác giả phân loại khoa học và bình chú công phu…

[b]Lưu ý:[/b]
Nhóm tác giả sách Trần Tấn Mỹ, Lê Thiên Vị, Phạm Tấn Hoà, Quách Anh Tú vừa là những kỳ thủ rất nổi tiếng, vừa là các huấn luyện viên và người nghiên cứu cờ lâu năm. Đặc biệt họ đều là những người rất tâm huyết với việc truyền bá các kiến thức cờ và đào tạo lớp trẻ. Do vậy, dù các tác giả này đã cho phép chúng tôi dùng phát hành quyển sách này miễn phí (và một số quyển khác) đến các bạn nhằm mục đích nghiên cứu, học tập, giải trí thì xin lưu ý: [i][b]Mọi sự sử dụng sách này trái với các mục đích trên hoặc đăng tải lại bên ngoài trang web này mà không xin phép các tác giả đều là vi phạm luật bản quyền và lạm dụng tấm lòng của họ.[/b][/i]

[i](Đang đăng tải)[/i]

Chưa phân loại

Đặng Hồng Việt – Kỳ thủ có “hùng tâm”

[img]xq405-0.jpg;right;Đặng Hồng Việt (1975-2005) (ảnh VT)[/img]Ông Đặng Hoàng Dũng, người cha của Việt vốn là một cao thủ trong làng cờ. Ông Dũng trở thành người thầy đầu tiên dạy Việt chơi cờ. Nhận thấy Việt tiếp thu tốt, ông tìm kiếm sách cờ về cho con đọc và làm “quân xanh” cho Việt tập luyện. Vào các buổi tối, hai cha con lại mang bàn cờ ra tôi luyện. Việt bắt đầu chơi theo bài bản, trình độ nâng dần. Anh cũng tăng cường tiếp xúc với các kỳ thủ Hà Nội để tích luỹ kinh nghiệm thực tế.

Do học lý thuyết tuần tự nên rất nhiều bài bản cũ, làng cờ bỏ quên nhiều năm được Việt đào xới lại, áp dụng vào thi đấu, gây bất ngờ lớn cho đối phương. Có lần, ở giải cờ tướng truyền thống chùa Vua (Hà Nội) anh đã mang một bài “cũ rích” ra hạ đo ván cao thủ Đào Cao Khoa, làm Khoa kêu giời “tại sao nó nghĩ ra nước Xe tiến hà cao thế?”.

Năm 1995 ông Đặng Hoàng Dũng được mới làm huấn luyện viên đội tuyển cờ tướng Bộ Nông nghiệp & Phát triển nông thôn. Ông đưa Việt đến giải cờ Tướng toàn quốc. Cánh buồm nhỏ đã vượt ra biển lớn và Việt trưởng thành nhanh chóng. Anh tham gia đội tuyển cờ Tướng Hà Nội cùng với Đào Cao Khoa. Năm 1999, Đào Cao Khoa giành được Cúp vô địch cờ Tướng toàn quốc thì nhiều người đã thấy Việt là một kỳ thủ đầy triển vọng cho vị trí vô địch nay mai.

Năm 2003, để chuẩn bị cho giải vô địch cờ Tướng hạng Nhất toàn quốc, bộ môn Cờ của Sở TDTT HN tổ chức một đợt tập huấn xếp thứ hạng. Đặng Hồng Việt xếp hạng 4 trong đợt này. Tuy nhiên, khi vào giải anh cố gắng vượt bậc, đoạt vị trí quán quân cờ Tướng toàn quốc. Anh đã mang đến giải một cách chơi đầy sức sáng tạo làm các tuyển thủ TP.HCM, đối thủ chính của Hà Nội, hết sức ngỡ ngàng. Trong giải này, anh đã “thi thố” một loạt bố cục “cũ rích”, nay đã được cách tân và áp dụng trong thi đấu. Cùng với anh, các kỳ thủ Hà Nội đã làm cuộc “lật đổ” ngoạn mục, chiếm vị trí dẫn đầu giải, vốn xưa nay vẫn thuộc về TP.HCM.

Năm 2004, đoàn cờ Tướng Trung Quốc sang Việt Nam thi đấu giao hữu. Khi đoàn Trung Quốc ra Hà Nội, Đặng Hồng Việt được phân công tiếp Đặc cấp quốc tế đại sư Từ Thiên Hồng, cựu vô địch thế giới và cựu vô địch Trung Quốc. Anh cầm hoà với Từ Thiên Hồng trong một ván đấu hoàn toàn ngang cơ. Sau ván đấu, nhà cựu vô địch thế giới nhận xét: “Việt trẻ tuổi nhưng có “hùng tâm”.

Ông nói hai bên chơi theo bố cục “tả Pháo phong Xa”, ở Trung Quốc ông đã chơi theo bố cục này hàng nghìn ván nhưng chưa thấy ai chơi như Việt, dám thi thố “tân chiêu” ăn thua đủ với ông. Đi nhiều nơi ở Đông Nam Á, các cao thủ gặp ông toàn thi đấu với tinh thần “hoà là tốt lắm rồi” nên ông rất hạnh phúc khi gặp một đối thủ dám “quyết chiến”. Ông nhận định: [i]Muốn biết cờ Tướng Việt Nam phát triển thế nào thì hãy đến Hà Nội[/i].

Ván thứ hai, Việt gặp Đặc cấp quốc tế đại sư Lý Lai Quần, người đã từng 4 lần vô địch Trung Quốc. Ván này anh thắng Lý một cách đầy thuyết phục. Nhà báo Trung Quốc trong đoàn đã phỏng vấn anh ngay sau ván đấu. Anh trả lời nhã nhặn: [i]về cuối ván đại sư Lý Lai Quần bị hết giờ nên đi vội mấy nước và thua. Tôi cũng như nhiều kỳ thủ Việt Nam khác rất yêu mến, hâm mộ danh thủ Lý Lai Quần. Mong còn có dịp học hỏi ông[/i].

Nhưng bây giờ anh không còn được chơi cờ với các danh kỳ Trung Quốc và Việt Nam nữa. Anh đột ngột ra đi giữa lúc tài năng đang nở rộ. Chỉ vừa mới đây thôi lứa đàn em của anh đã trưởng thành, với một Nguyễn Vũ Quân làm nên điều kỳ diệu: đoạt huy chương đồng trong giải vô địch cờ Tướng thế giới. Nguyễn Vũ Quân đã mang đến giải thế giới một lối chơi Việt Nam, mà Đặng Hồng Việt là một trong số những người đã khai phá mở đường.