Chưa phân loại

Hướng dẫn download và cài đặt Java

[b]1. Giới thiệu Java[/b]
Java là tên của một ngôn ngữ lập trình và cũng là tên chung của hệ thống dùng để chạy các chương trình viết trong ngôn ngữ đó.

Đặc điểm của các chương trình viết bằng java là nhỏ gọn và rất an toàn. Nó lại có thể tích hợp và hầu hết các trình duyệt như Internet Explorer (IE), FireFox… Do vậy nó rất phổ biến để viết các chương trình tiện ích chạy trên Internet mà chương trình cờ Coffee Chinese Chess của Bạn Cờ hay chương trình chơi cờ online (client) của Đất cờ (www.xqland.com) là các ví dụ.

Với Java bạn có thể:
*Chạy chương trình cờ này một cách tự động ở mọi nơi, mọi chốn mà không cần phải lo lắng đến download – cài đặt – nâng cấp – tháo gỡ.
*Rất an toàn: Khác với các chương trình bình thường khi chạy trên máy của bạn, người ta không thể dùng chương trình Java để phá hoại hay thu thập thông tin (spy) của bạn.

Tất nhiên để được điều trên trình duyệt Internet của bạn cần phải cài đặt java trước.

[b]2. Bạn có cần cài lại Java không?[/b]
Hầu hết các trình duyệt Internet ngày nay đều có tích hợp Java sẵn. Tức là bạn có thể vào trang web này để chơi cờ ngay. Tuy nhiên có thể xẩy ra một số trường hợp mà cần phải cài lại Java:
*Trình duyệt không tích hợp Java: Phiên bản IE đi kèm với Windows XP đầu tiên không có Java.
*Java đi kèm trình duyệt bị hỏng hoặc là phiên bản (version) quá cũ.

Nếu bạn bấm vào hình bàn cờ của trang web này hay nút “Chơi cờ” của trang Đất Cờ và có thấy cửa sổ (popup windows) chơi cờ bật lên nhưng vẫn không thấy hình bàn cờ thì có khả năng bạn phải cài đặt lại Java.

[b]3. Tải xuống (download) và cài đặt Java[/b]
Để download Java bạn hãy vào trang web http://www.java.com/en/.

Thực hiện các bước sau:
*Bấm vào nút “Download Now” ở ngay phần đầu của trang để chuyển sang trang download.
*Tiếp tục bấm vào nút “Begin Download” để bắt đầu download.
*Đối với hệ thống cài Windows XP SP2: Kiểm tra trình duyệt xem có hiện thông báo ở phần đầu trang với nội dung ‘This site might require the following ActiveX control: J2SE Runtime Environment 5.0 Update 6’. Nếu bạn thấy thông báo này hãy bấm vào nó để chấp nhận và tiếp tục cài đặt.
[img]xq557-0.gif;center;[/img]
*Có một cửa sổ nhỏ bật lên. Bấm vào nút Install để cài đặt.
[img]xq557-1.jpg;center;[/img]
*Quá trình download sẽ bắt đầu. Trong lúc này có một cửa sổ nhỏ hiện ra cho bạn biết thời gian (ước chừng) còn lại dành cho việc download. Tuỳ theo hệ thống và đường truyền mà quá trình này có thể mất vài giây (với kết nối Internet tốc độ cao) cho đến nửa giờ và thậm chí lâu hơn với những kết nối chậm hoặc bị nghẽn.
Một khi quá trình download này kết thúc thì quá trình chạy và cài đặt sẽ được tự động thực hiện ngay.
*Trình cài đặt hiện ra màn hình Setup Type cho bạn chọn kiểu cài đặt. Lời khuyên với đa số là chọn kiểu cài đặt bình thường (Typical option) trừ khi bạn có hiểu biết nhiều về Java. Sau đó bấm vào nút Next để tiếp tục.
[img]xq557-2.jpg;center;[/img]
*Một khi quá trình cài đặt kết thúc thành công bạn sẽ thấy trang web ‘Verify Installation’ dùng để kiểm tra phiên bản (version) Java của bạn.

Chưa phân loại

Nên bắt đầu chơi cờ từ tuổi nào?

Các nhà tâm lý sư phạm nổi tiếng, sau nhiều năm nghiên cứu đã đi đến kết luận rất quan trọng: ở độ tuổi từ 3 tới 6, tất cả trẻ em đều có tài, đều có những khả năng học tập to lớn. Từ 1 đến 4 tuổi đã có một khối lượng thông tin lớn đến với chúng. Đặc biệt trẻ em thích nghi rất tốt với những tác động của môi trường, hoàn cảnh chung quanh… Nhiều phẩm chất của trẻ em hình thành ở lứa tuổi này dễ dàng và hiệu quả hơn ở người lớn.

Xuất phát từ đó mà các bậc cha mẹ ở nhiều nước cho con mình bắt đầu làm quen với cờ từ 4, 5 tuổi và đã rất thành công. Capablanca, Karpov, Kasparov… đều bắt đầu chơi cờ từ lứa tuổi này. Ở nước ta cũng vậy, đó là những trường hợp như Hoàng Thanh Trang, Đào Thiên Hải cho tới Nguyễn Ngọc Trường Sơn… hiện nay.

Điều này đã xóa bỏ đi nỗi lo lắng của nhiều bậc làm cha, làm mẹ sợ rằng cho con chơi cờ sớm quá khiến con mình bị “già trước tuổi” hay bị quá tải đốt với đầu óc non trẻ. Chơi cờ hoàn toàn không giống với việc cho học chữ hay học toán sớm.

Vấn đề là ở chỗ quan niệm về việc con mình chơi cờ như thế nào. Nếu quan niệm cờ cũng là một trò chơi như hàng chục trò chơi mà trẻ con vẫn chơi hàng ngày thì đó là một quan niệm hoàn toàn đúng đắn. Tuổi của các em là tuổi chơi. Còn nếu coi đó là “học” cờ hay “đấu” cờ thì thật là sai lầm, nhất là đối với các bậc cha mẹ nào cứ muốn chứng minh cho thiên hạ biết con mình là một “thiên tài”, luôn nghĩ tới việc làm sao cho con mình phải đoạt được huy chương này, phần thưởng nọ. Tất cả trẻ em chơi cờ đều xuất phát từ hứng thú, hứng thú sẽ kích thích sự sáng tạo, sự phát triển của trí tuệ, nói đơn giản là phát triển óc thông minh. Nếu bị chơi cờ do ép buộc, bị áp lực tâm lý thì hứng thú sẽ mất hay cạn dần và việc chơi cờ sẽ bị sẽ phản tác dụng. Thực tế đã chứng minh rất chính xác điều này. Không phải đứa trẻ nào cũng ham thích chơi cờ, nếu chúng thích đá banh, điền kinh, thể dục nghệ thuật, múa hát hơn… thì cứ để cho chúng phát triển theo các hướng đó một cách tự nhiên, bởi vì cấu trúc cơ thể cũng như cấu trúc bộ não của mỗi em một khác. Có những danh thủ cờ hẳn hoi nhưng khi thấy con mình không có thiên hướng hay không có hứng thú về cờ họ cũng không hề ép con mình phải đi theo con đường của mình.

Những em yêu thích trò chơi cờ sẽ tự nhiên tìm thấy ở đó vẻ đẹp của cờ, sẽ khám phá ra nghệ thuật tuyệt vời của cờ, từ đó sẽ cuốn hút các em theo môn nghệ thuật-thể thao mà bản thân mình yêu thích, có bắt các em bỏ cờ cũng không được. Đó chính là toàn bộ bí quyết, là nền tảng quan trọng nhất để tạo ra các vận động viên cờ kiệt xuất.

Câu trả lời trên chỉ dành riêng cho các bậc làm cha mẹ khi họ đặt câu hỏi: “Trẻ em có thể bắt đầu chơi cờ từ lứa tuổi nào?” chứ không phải câu trả lời cho tất cả mọi người. Vì chơi cờ thì ở lứa tuổi nào bắt đầu mà chẳng được. Có những người về hưu rồi mới bắt đầu chơi mà chơi vẫn rất cao, có những người hơn 20 tuổi mới biết tới bàn cờ mà vẫn được tuyển thi đấu ở các giải quốc tế. Đối với cờ, khác với thể thao thể lực, không có lứa tuổi nào là muộn cả!

Phần đông các kỳ thủ, thậm chí cả các danh thủ đều nhớ lại rằng lần đầu tiên mình trông thấy bàn cờ là do thấy người khác chơi, những người đó có thể là cha, mẹ, anh, chị em mình, những người trong họ hàng bà con mình, cũng có thể là những người hàng xóm láng giềng, những bạn học hay một nhóm cờ nào đó ở một sân đình, một quán cắt tóc chẳng hạn… Chính cái không khí háo hức, vui vẻ, say mê của những người chơi cờ đã cuốn hút những người chưa biết, khiến họ tò mò. Từ tò mò tới chỗ thấy hay hay mà học lỏm để thử nước đi, biết chơi những ván cờ đơn giản, ngây ngô, đầy rẫy những sai sót nhưng rất thích thú để rồi từ đó dần dần đến với cờ, nếu có người bày cho để biết thưởng thức thì lòng ham thích tăng dần, và cứ thế từng bước hội nhập vào làng cờ lúc nào cũng không biết. Khi đã thích chơi rồi thì người ta bắt đầu thích tiếp: thích chơi thắng, ai mà chẳng thế, nhưng xem ra thắng rồi vẫn có kẻ còn cao hơn mình, thế là mình phải ráng để thắng tiếp, để trở thành người chơi cờ giỏi, giỏi hơn nữa…

Đến một lúc nào đó, loay hoay một mình không tiến thêm được, người ta đến tìm đến một bậc cao thủ hơn để học hỏi và tôn vinh người đó làm thầy, làm sư phụ của mình. Nhưng sư phụ cũng chỉ có thì giờ dành cho mình nhất định mà thôi. Thế thì còn gì tốt hơn là tự đọc sách, tự mầy mò, tự nghiền ngẫm. Mỗi ngày một chút, dần dần vỡ vạc ra. Rồi đem cái sự hiểu biết ấy ra đọ tài, thắng được một loạt những người xưa nay vẫn tranh chấp ngang ngửa với mình, sung sướng và tự hào quá. Thế nhưng chỉ một thời gian sau, khi gặp những tay cự phách hơn, lại bắt đầu thua liểng xiểng, và thế lại bắt đầu tầm sư học đạo, tìm những quyển sách hay hơn, cao hơn để nghiên cứu tiếp…

Có đúng là học cờ là phải như thế không các bạn? Tuy nhiên câu hỏi đặt ra là: muốn tiến bộ nhanh chóng và vững chắc thì phải học cờ theo cách nào là tốt nhất, học cái gì trước, học cái gì sau.

Trong cờ có một câu mà hầu như ai cũng biết “người thắng ván cờ là người phạm ít sai lầm hơn đối thủ!” Thế thì cái đầu tiên mà người chơi cờ phải “học” đó là tìm cách giảm bớt càng nhanh càng tốt những sai sót của mình để cho mỗi nước đi của mình ngày càng hoàn hảo, cũng như có lần người ta hỏi một nhà điêu khắc lừng danh rằng vì sao ông tạc được những bức tượng đẹp tới mức kiệt tác như vậy, nhà điêu khắc trả lời: “cũng đơn giản thôi, người ta đưa tới cho tôi một khối đá, tôi nhận ra trong nó đã chứa sẵn những hình tượng rất đẹp, nên tôi chỉ có mỗi một việc là dùng búa và đục loại bỏ những gì thừa đi, tác phẩm nghệ thuật nhất định sẽ hiện ra!”

Chưa phân loại

Cao cờ cứu chị

Tiếng đồn đến tai viên quan vừa được bổ về nhậm chức. Viên quan này tiếng mạo nho nhã, thông kim bác cổ và cũng khá đa tình. Sau tết, viên quan bèn mở một chuyến vi hành, tiện thể ghé thăm hội đấu cờ người, nhưng thực chất là muốn tận mắt chứng kiến kỳ tài của hai chị em nhà nọ. Lẫn vào đám đông, viên quan chăm chú theo dõi cuộc đấu ăn giải lớn của cô chị với một vua cờ tướng khăn gói từ Nghệ An ra. Vốn rất cao cờ viên quan kinh ngạc trước lối chơi cực kỳ sắc sảo, táo bạo nhưng kín cạnh của cô chị. Nàng học cờ từ hồi nào mà tinh diệu đến vậy. Nàng cử dụng con mã mới ma quái làm sao. Rốt cuộc, ông vua cờ rơi vào thế “thất tinh” và chỉ sau vài nước nhảy ngựa đối phương đành bó giáo nhận “giải nhì”. Vừa thán phục, vừa bị mê hoặc bởi sắc đẹp của cô chị, viên quan theo gót nàng đến tận nhà.

Hai chị em tiếp rước viên quan rất là đúng lễ nghĩa và vô cùng đoan trang. Lời vàng, ý ngọc thật kím kẽ kiến viên quan nọ đành phải nói thẳng ý định của mình. Ông đặt vấn đề muốn cưới cô chị làm vợ.

Vốn là con một nhà nho nghèo nhưng lánh tục, cô chị rất nhớ lời cha: “Quan lại thời buổi nào cũng ít nhiều lòng lang dạ sói. Các bậc ích quân trạch dân thường bị xúc xiểm, lui về nơi thôn dã cả. Khi lũ nịnh thần đông như kiến cỏ thì lòng ngay thẳng trung thực mà được tại vị là rất khó”. Xét thế nên cô chị một mực từ chối.

– Em là gái nhà quê, trăm sự vụng về không dám làm bận lòng các bậc đại nhân. Vả, lòng này đã trót mang nặng lời ước hẹn… không nỡ để trầu cau nhà người ta khó nhọc.

Viên quan biết tâm sự của người đẹp mà bịa ra câu chuyện ước hẹn vớ vẩn kia, cố mở lòng mình để nàng thấu cho mà không được. Cuối cùng, viên quan thách cờ:

– Tôi biết mình là kẻ mọn, học được vài nước lên ngựa xuống xe đã muốn khoe tài, chỉ là múa rìu qua mắt thọe, đem một chọi lại trăm ngàn. Nhưng nếu trời thương, thấu tỏ, thắng được mỹ nhân thì xin được nàng cúi đầu đi thẳng không dám khua môi múa mép làm bẩn tai người khác.

Cô chị có phần chủ quan, tin vào tài cờ của mình, vừa nể tình kẻ làm quan mà biết đến lẽ lịch duyệt mà nhận lời.

Ngày lành tháng tốt đã tới, đích thân viên quan tự đến một mình. Hai chị em tiếp trầu nước rất trịnh trọng thị rồi cô em lui vào buồng để chị và viên quan đối cờ.

Hai bên nhường nhau cầm quân rất lâu rồi cô chị mới chịu nhận đi trước.

Thế cờ nghiêng ngả, tài cờ một chín một mười kiến cả hai đều toát mồ hôi. Viên quan có lối đánh “tứ chi” rất độc và hiểm. Cô chị tuy nước sắc như dao vẫn không sao dứt điểm được đối phương. Khi bóng nắng đã quá đỉnh đầu thì cờ sắp tàn và cô chị sợ hãi nhận ra thế thua đang hiện rõ. Viên quan vẫn tỉnh khô, không hề chủ quan nhưng cũng không hề nao núng. Thắng được nàng là cả một diễm phúc lớn. Ngược lại, với cô chị, nếu thua viên quan nàng không thể rút lời. Cả hai đều có những lý do để không lùi bước.

Bấy giờ cô em đang nằm đọc sách. Chợt thấy bên ngoài ắng lặng và hình như có tiếng thở dài rất nhẹ của cô chị, bèn ghé mắt qua lỗ vách nhìn ra. Cô em toát mồ hôi lo cho chị sắp phải làm vợ một viên quan mà mình chỉ kính chứ không yêu. Mà như thế thì khổ vô chừng. Thế thua thắng đã lệch hẳn, rõ lắm mất rồi. Chợt cô em nhìn ra chỗ chết của viên quan nếu cô chị biết đi hai nước độc. Trở lại cỗ cũ, cô em vờ sốt ruột nói vóng ra:

– Chị ơi, nếu chẳng may thua quan lớn thì cũng được xênh xang, lên xe xuống ngựa, làm gì mà cẩn thận quá thế.

Cô chị đang rối bời gan ruột, nghe cô em trách vậy thì thót tim vì vui sướng. Đúng là chỉ lên xe và hạ ngựa là đối phương vào thế tắc tử, có đế thích sống lại cũng không giải được. Vờ tỏ ra thất vọng, cô chị đáp:

– Quan lớn chỉ đùa chị tí thôi nên thả cho thắng chứ cờ quan lớn ai dám địch.

Miệng nói tay nhặt quân xe tiến lên mấy bước. Đến khi cô chị rút mã thì tới lượt quan lớn toát mồ hôi. Người cao cờ là phải biết mình thua, bèn chắp tay vái địch thủ.

Tuy thế cô chị vẫn một điều lễ phép:

– Nước đi của ông thật đáng sợ. Ông thương em không nỡ để em mang tiếng bội ước mà hạ tay đó thôi, ơn ấy em xin ghi tạc.

Viên quan im lặng ra về, vừa đau đớn, vừa xấu hổ nhưng cũng vừa kinh sợ. Về sau viên quan này rũ áo về quê, làm rất nhiều việc phúc đức.

[i](Trần Công Nguyên sưu tầm)[/i]

Chưa phân loại

Chơi cờ giỏi có xuất phát từ truyền thống từ gia đình?

Ở cờ vua cũng không thiếu gì: nếu không có Hoàng Mỹ Sinh thì làm sao có được Hoàng Nam Thắng và Hoàng Mỹ Hương Giang như bây giờ. Hay như có ba thế hệ gia đình ông Phạm Văn Tuyển (Quảng Ninh) đều chơi cờ rất giỏi. Làng cờ nước nhà cũng không lạ gì cha con Hoàng Minh Chương, Hoàng Thanh Trang…

Rất nhiều người cho rằng đó là do gien từ đời trước truyền lại cho đời sau. Điều đó hoàn toàn đúng, bởi không chỉ trong cờ mà ở hàng loạt lĩnh vực khác như văn học, hội họa, âm nhạc, toán hoặc thể thao… ta cũng thấy có hiện tượng cha truyền con nối, thậm chí đến hàng chục đời, cháu chắt còn làm rạng danh cho tổ tiên. Chính cấu trúc ưu việt trong một phần nào đó của của bộ não đã được sao chép từ thế hệ trước cho thế hệ sau. Thí dụ, có những cấu trúc não rất nổi trội về tư duy logic, lại có những cấu trúc ưu thế về tư duy hình tượng. Tuy nhiên cũng có những kỳ thủ mà cha mẹ hay ông bà mình hoàn toàn không biết gì về cờ, nhưng trong cấu trúc não vẫn trội bật về một hướng tư duy nào đó.

Có những cậu bé, cô bé ngay từ những nước cờ đầu tiên đã thể hiện ngay được những phẩm chất ưu tú của mình, tiếp thu những sự lắt léo, phức tạp, sâu sắc của cờ một cách nhẹ nhàng thoải mái cứ y như sinh ra là để chơi cờ vậy. Người ta gọi đó là những tài năng bẩm sinh. Nếu được phát hiện kịp thời, được tạo đầy đủ điều kiện để phát triển và có được phương pháp giáo dưỡng đúng đắn cộng với sự lao động cần mẫn thì nhất định sẽ thành nhân tài.

Những tài năng bẩm sinh là rất ít ỏi, những thần đồng lại càng vô cùng hiếm hoi, trong hàng triệu người mới có được một. Vì vậy trong thể thao trí tuệ, phát hiện được tài năng đích thực là một công việc rất tinh tế và quan trọng. Chỉ có những người thầy có kiến thức sâu, có nhạy cảm và cả linh cảm mới có khả năng “tìm được anh hùng trong đám vạn quân”.

Botvinik nhà vô địch cờ vua thế giới, nhà sư phạm cờ nổi tiếng khi gặp được cậu bé Kasparov lúc ấy chưa đầy 10 tuổi mà đã tỏ ra vô cùng hài lòng. Ông như trẻ hẳn ra khi trò chuyện với chú bé này và chú ngay lập tức đã trở thành người học trở yêu của ông. Cả thầy và trò đều có cảm giác là họ từng chờ đợi nhau từ lâu (theo hồi ký “Những bước đi đầu tiên” của Đại kiện tướng Nikitin). Từ đó Botvinik dốc lòng dạy dỗ bằng cả nhiệt tâm lẫn phương pháp sư phạm tân tiến của mình để sau này Kasparov trở thành nhà vô địch thế giới. Đó là một minh chứng sinh động cho sự tinh tế trong việc phát hiện những tài năng đích thực, bởi nói cho cùng, nếu không phải là tài năng bẩm sinh đích thực thì dù có cố công đào tạo 10 hay 20 năm cũng không thể trở thành một ngôi sao lớn của thể thao được, nhất là trong thể thao trí tuệ, một điều mà chính lịch sử cờ vua, cờ tướng đã chỉ ra rất rõ ràng.

Chưa phân loại

Cờ cười: Trói vợ

Cô vợ nói bằng giọng đầy phấn khích:

– Anh yêu! Hãy trói em lại và làm bất cứ điều gì anh muốn.

Thế là anh chàng trói cô vợ lại và ra ngoài… chơi một ván cờ đến tối mịt mới về.

Chưa phân loại

Những mặt hàng nào phục vụ cho cờ?

[img]xq335-0.jpg;right;[/img]Thông thường ai cũng nghĩ: chơi cờ thì chỉ cần bàn cờ và quân cờ thôi chứ có nhiều nhặn gì!

Tuy nhiên khi vào thi đấu lại phải có thêm những tờ biên bản và chiếc đồng hồ cờ.

Bạn muốn chơi cờ giỏi ư? Bạn phải mua sách. Thế là bạn phải có hẳn một thư viện. Chưa hết đâu, nếu bạn muốn chơi cờ với máy hay muốn chơi cờ trên mạng bạn phải sắm một máy vi tính, rồi mua các đã CD có chương trình cờ.

Tốn kém phải không, nhưng rõ ràng là bạn đang muốn tiếp cận với những gì tân tiến nhất cơ mà!
Ở nhiều nước còn có các băng video hướng dẫn chơi cờ, các website cung cấp những ván cờ mới nhất của các giải siêu hạng, muốn có chúng bạn phải chuyển tiền của mình vào những tài khoản của các nhà cung cấp.

Rồi bạn đi thi đấu, bạn có đẳng cấp và bạn sẽ muốn những thứ về cờ của mình phải “xịn” hơn, thế là thay vì đồng hồ cờ cơ khí bạn sẽ thay bằng đồng hồ điện tử đa chức năng, máy vi tinh của bạn sẽ phải được nâng cấp để chạy được những chương trình cờ “đời mới”, ngay cả bàn cờ và quân cờ, đến một ngày nào đó bạn cảm thấy nó cũ kỹ và lạc hậu thế là bạn sẽ nảy ra ý định mua một bộ của ngoại cao cấp và hoàn hảo hơn.

Bạn đang đi theo tâm lý và quy luật của người tiêu dùng.

Hàng trăm hãng sản xuất thiết bị về cờ trên thế giới sẵn sàng chào mời và chiều chuộng bạn, thậm chí họ có thể cung cấp cho bạn theo hình thức trả góp. Các mặt hàng dùng cho cờ ngày nay vô cùng phong phú: những bộ quân bàn cờ từ bàn bằng hộp diêm tới những bảng cờ treo cao tới vài ba mét, những bộ sang trọng tới những bộ cờ bỏ sẵn trong túi xách dùng cho những cuộc pic-nich vui vẻ. Có những bộ chỉ dùng để làm quà tặng, đặt trong các tủ kính…

Chính FIDE cũng bị cuốn hút theo trào lưu này, tới các giải của FIDE tổ chức, giải sau bao giờ cũng được trang bị tân tiến và hiện đại hơn giải trước. Hàng trăm chuyên gia về công nghệ đang góp phần thay đổi bộ mặt của cờ, ngay cả cờ Tướng và cờ Vây ngày nay cũng vậy. Ở Nhật Bản có những bàn cờ vây có diện tích bằng cả một quả đồi, mỗi quân cờ Vây to bằng một cái nong phơi lúa, phải 4 người mới khiêng nổi.

Cho nên có thể nói các môn cờ đang tạo ra một nền công nghiệp riêng cho mình hẳn hoi!

Chưa phân loại

Đào Cao Khoa

[img maxheight=200 maxwidth=200 ]xq528-0.jpg;right;Đào Cao Khoa 1999 (ảnh Võ Tấn)[/img]Đào Cao Khoa đã giành được ngôi vô địch Cờ tướng quốc gia Việt Nam năm 1999. Anh cũng đã giành được danh hiệu Quốc Tế Đại Sư. Anh đoạt huy chương bạc đồng đội Giải cờ tướng châu Á năm 2004 tại Bắc Kinh.

Chưa phân loại

Kết thúc Giải cờ tướng các danh thủ TpHCM mở rộng 2006 (cúp Phương Trang)

Được sự tài trợ của Công ty du lịch Phương Trang và các vị “Mạnh thường quân”, Liên đoàn Cờ thành phố Hồ Chí Minh tổ chức các danh thủ TPHCM mở rộng lần thứ I, tranh cúp du lịch Phương Trang nhân kỷ niệm 31 năm Ngày giải phóng miền Nam thống nhất đất nước (30/4/1975 – 30/4/2006), nhằm tạo cơ hội cho các vận động viên mạnh toàn quốc có dịp thi đấu, học tập, trau dồi chuyên môn, chuẩn bị cho Đại hội TDTT toàn quốc lần thứ V tại TPHCM.

Giải diễn ra từ 15h00 ngày 22 đến 28/4/2006 tại tại Trung tâm Văn hóa quận 5, 105 Trần Hưng Đạo B, quận 5 theo thể thức loại trực tiếp 2 lần thua. Mỗi trận đấu sẽ gồm 2 ván (mỗi kỳ thủ sẽ sử dụng 60 phút đầu để hoàn thành 60 nước đi, sau đó thêm 60 phút để kết thúc một ván cờ), nếu hòa nhau thì đấu tiếp 2 ván cờ nhanh mỗi bên 15 phút, nếu vẫn hòa sẽ đấu thêm một ván cờ chớp: bên Trắng 06 phút, bên Đen 05 phút, bên Đen được thắng cuộc nếu thắng hoặc hòa ván cờ.

Tổng giải thưởng ban đầu trên 45.000.000 đồng, tuy nhiên trước khi bắt đầu cuộc thi đấu đầu tiên, các nhà tài trợ đã quyết định tăng thêm giải thưởng lên đến 57.700.000đ như sau:
*Giải nhất: 32.000.000đ và cúp Phương Trang
*Giải nhì: 10.000.000đ
*Giải ba: 4.000.000đ
*Giải tư: 2.000.000đ
*Giải năm: 1.500.000đ

và các giải thưởng khác cho người thua và xếp hạng từ 6 đến 16 như sau:

*Bị loại các vòng đấu ngày 23/4: 500.000đ x 4 người
*Bị loại ở các vòng đấu ngày 24/4: 800.000đ x 4 người
*Bị loại ở các vòng đấu ngày 25/4: 1.000.000đ x 3 người

[b]Kết quả chung cuộc:[/b]
1. Trương Á Minh – TP.Hồ Chí Minh
2. Nguyễn Vũ Quân – Hà Nội
3. Trần Văn Ninh – Đà Nẵng
4. Nguyễn Thành Bảo – Bà Rịa-Vũng Tàu
5. Nguyễn Trần Đỗ Ninh – TP.Hồ Chí Minh

[img]xq531-0.jpg;center;Các VĐV từ trái sang phải: Nguyễn Vũ Quân, Trương Á Minh, Trần Văn Ninh, Nguyễn Thành Bảo[/img]

Chưa phân loại

Tại sao cờ không phải là một môn chơi tập thể?

Tuy nhiên đối với cờ thì phải được “chỉnh” lại như sau: nếu tách riêng ra thì từng chiếc đũa thì cũng không được để ai bẻ gãy. Cờ là trò chơi mang tính riêng tư và đòi hỏi nỗ lực cá nhân cao nhất. Ở cờ không có sự reo hò cổ vũ của các ủng hộ viên như bóng đá trên sân cỏ, cờ hầu như không có tác động của “sân nhà, sân khách”, không có sự can thiệp thiên vị của các vị “vua” cầm còi. Mỗi một kỳ thủ là một cá nhân độc lập tự chịu hoàn toàn trách nhiệm từng nước đi của mình, hoàn toàn không có sự chỉ đạo hay nhắc nhở nào từ bên ngoài của huấn luyện viên hay của đồng đội, lại càng không có sự thay người như ở các môn thể thao thể lực khác.

Cờ rèn cho con người ta bản lĩnh cá nhân rất cao: tất cả đều phải tự mình quyết định trong giây lát, không chỉ là ở một nước đi, ở từng thế cờ, ở từng giai đoạn của cuộc cờ mà còn phải biết làm thế nào để phân phối hợp lý thời gian trong từng giai đoạn của ván đấu, lúc nào phải biết thư giãn tý chút, khi nào thì phải tranh thủ hít thở không khí trong lành, khi nào thì phải đừng dậy đi vòng quanh phòng đấu một lượt để lấy lại sự tỉnh táo, khi nào thì tự mình đề nghị đối thủ hòa cờ và khi nào thì phải tự quyết rằng mình có chấp nhận lời cầu hòa của đối phương hay không. Trong cuộc cờ, mỗi một tay cờ không thể nhờ cậy hay bám víu vào ai, không trông đợi ở bất cứ một sự may rủi nào như ở các trò chơi khác: đổ xúc xắc ra sẽ được số lớn hay số nhỏ như ờ trò cá ngựa hay đôminô hoặc bài tốt bài xấu như ở các loại bài lá…

Cờ tương tự như một công việc sáng tạo và phát minh, hơn nữa mỗi một ván cờ cũng như một tác phẩm nghệ thuật. Không có một bức hoạ nào mà cả một tập thể họa sĩ cầm cọ cùng vẽ, không có bài thơ có cùng năm ba tác giả xúm vào viết. Trước đây cũng đã từng có ý tưởng: để một ván cờ chia làm hai “phe” tức là mỗi bên có hai hay ba người chơi theo kiểu “tập đoàn”, nhưng rốt cuộc ý đồ này đã bị phá sản (trừ những ván cờ “vui” và trên hè phố hay ở các tiệm cắt tóc ở đó không biết ai đang đánh với ai vì ai cũng có quyền nói, có quyền đi). Thật ra, riêng trong cờ Vây cũng có hình thức thi đấu hỗn hợp: mỗi bàn có 4 người chơi, mỗi bên có một nam và một nữ, lần lượt nam đi rồi nữ đi, xem ra có vẻ chơi “tập thể” lắm. Tuy nhiên đây chỉ là một hình thức biểu diễn, thể hiện sự đoàn kết, hòa hợp vui vẻ là chính mà thôi.

Chính cờ chứ không phải một môn nào khác đã tạo cho con người tính độc lập, tự chủ, quyết đoán, tự chịu trách nhiệm rất cao. Những phẩm chất này rõ ràng có lợi cho cả đời người.

Chưa phân loại

Có nên chơi cùng lúc nhiều loại cờ?

Ở nước ta, các nhà vô địch cờ Vua, cờ Tướng, cờ Vây quốc gia và một số kiện tướng có tên như Đặng Vũ Dũng, Lưu Đức Hải, Trần Văn Ninh, Trương Xuân Vũ, Huỳnh Tấn Bá, Hồ Văn Huỳnh, Trần Chí Thành, Hoàng Nam Thắng, Châu Thị Ngọc Giao, Hoàng Hải Bình… cũng chơi hai thậm chí cả ba loại cờ. Thực tế là khi đã chơi thạo cờ Tướng khi chuyển sang chơi có Vua hay cờ Vây cũng dễ dàng vì nói cho cùng thì đều là dạng “tư duy cờ” cả, thậm chí trong một người, các mặt mạnh của từng loại cờ được kết hợp lại cũng tạo nên một sức mạnh đáng kể cho đấu thủ đó.

Tuy nhiên chỉ chơi cho vui thì được chứ còn thi đấu để đạt thành tích thì lại là một chuyện khác.
Trước tiên khi đã xác định mình là một đấu thủ, tức là sẽ tham gia vào các giải lớn ở cấp tỉnh thành, cấp quốc gia, quốc tế thì trước tiên bạn phải là một kỳ thủ có trình độ và đẳng cấp cao. Muốn có đẳng cấp tất yếu phải bỏ nhiều công sức nghiên cứu, luyện tập. Mà ai cũng biết cờ là môn thể thao “ngốn” thời gian rất ghê. Đánh một ván cờ có thể mất 3 hay 4 giờ, tuy nhiên thời giờ “ở nhà” để nghiền ngẫm từng ván, tìm ra một phương án mới thì thời gian còn lớn hơn thế nhiều, đó là chưa kể thời gian tập luyện, nghe huấn luyện, giảng dạy và cuối cùng là thời gian tham gia các giải đấu mỗi giải kéo dài từ 10 tới 15 ngày. Ngay một kỳ thủ chuyên nghiệp (tức là chỉ đánh cờ để sống mà không phải làm một nghề nghiệp khác) cũng đã cảm thấy thời giờ quá eo hẹp chứ đừng nói tới kỳ thủ không chuyên, bởi ngoài chuyện đánh cờ còn phải lo học hành hay mưu sinh. Như vậy làm sao “thân này ví xẻ làm hai (hay làm ba)” được?

Ở lứa tuổi học sinh lại càng khó vì cả một khối lượng kiến thức khổng lồ trong 12 năm học đang chờ các em! Mà thật ra có chơi nhiều loại cờ cũng chẳng thể thông minh hơn được!

Tất cả các kỳ thủ có tên trên, sau một thời gian thi đấu cả hai loại cờ, ngày nay đều chi chọn một mà thôi: Đặng Vũ Dũng từ bỏ cờ Tướng, Trần Văn Ninh từ bỏ cờ Vua… Còn những ai, cứ ôm hai ba loại cờ thì thi đấu chỉ làng nhàng chứ khó leo được đến một vị thứ cao hay một ngôi vô địch.

Tất nhiên các kiện tướng trên nói là bỏ bớt một loại cờ chứ không phải là bỏ hẳn, họ dồn sức thi đấu một môn, còn môn kia thường là để giải trí.

Lời khuyên của chúng tôi cũng thật giản dị: nếu để thi đấu bạn chỉ nên chơi một môn mà thôi. Sự “tham lam” sẽ chẳng đem lại lợi ích gì, bởi nói cho cùng cuộc đời bạn đâu phải chỉ có cờ và… cờ!