Trong các cuộc vui chơi, có gì vui hơn cờ Tướng
Vua Nghiêm chế cờ cho Đan Chu ham vui mà quên đi tửu sắc.
Vua Võ bày cờ cho thiên hạ dòm ý để biết việc chiến chinh.
Mấy kẻ thảnh thơi nhờ đây mà thêm trí
Nhiều người buồn bực nhờ nó mà giải sầu.
Biến hoá khôn cùng chín mươi nước dường như bờ cõi.
Thấp cao nhiều thế ba mươi hai quân chẳng khác tướng binh.
Gẫm việc đời thắng thua như cuộc cờ
Tỏ cái ý trước sau như nước chiếu.
Tuy Khổng Tử còn nói rằng:
“Kẻ ở không thật là vô ích
Thà chơi cờ Tướng cho thêm trí còn hơn!”
Còn Đào Khoản thì lại nói rằng
“Kẻ có việc phải hữu công
Sức đâu dư ham vui thua chịu lận”
Khi đã ngồi vào bàn có món ngon vật lạ chẳng màng.
Gặp sắc nước hương trời xem như không.
Tuy đã là bạn bè thân hữu, nhưng chỉ vì tranh cao tranh thấp mà sinh ra cãi lẫy.
Tuy đã là cha con – nhưng chỉ vì tranh hơn tranh thua mà sinh chuyện giận hờn.
Đứng rốt cửu lưu chẳng xen vào lục nghệ
Cờ Tướng không phải là một nghề.
Có thắng cũng chẳng được phong tước phong hầu.
Mà thua cũng thế mà thôi
“Ham giết quân là tập tánh bất nhơn
Hay gạt chiếu là sinh lòng gian trá”.
Nếu không biết cách dùng cờ, chẳng khác nào đem cây chọi với cây.
Dường thể lấy đá chọi với đá.
Tóm lại: Cờ Tướng có lợi cho trí hoá khi ta biết cách dụng – còn hại cho ngày giờ vì ta quên đi ý niệm.
Related Posts
Nghệ thuật chơi cờ Tướng
- Duy Đức, Xuân Quý Dậu, Jan 20/1993
- 18/08/2005
- 0
Cờ tướng là một môn giải trí nghệ thuật rất là phổ biến ở Việt Nam. Từ đầu làng đến cuối xóm, nhà nào cũng có một bàn cờ. Chiều chiều ra ngoài ngỏ hẻm hay cạnh công viên hoặc là bên lề đường, chúng ta đều thấy có những cuộc thi cờ, cờ thế, cờ độ etc… rất là thú vị. Đặc biệt mỗi khi Tết đến, đấu cờ tướng là một môn không thể thiếu được trong các cuộc triễn lãm chợ tết hay là trong những buổi họp mặt gia đình, bàn cờ tướng đem lại một niềm vui cho tất cả bà con thân quyến.
[img]xq1-0.jpg;right;Cờ đôi nước rập rình xe ngựa đó…[/img]Từ xưa đến nay, một người được coi là Văn Võ Song Toàn thì phải am tường, hiểu biết Cầm Kỳ Thi Họa. Cờ tướng được xếp trong hàng thứ nhì sau “Cầm” trong bốn môn giải trí nghệ thuật này.
[i]”Cầm, kỳ, thi, tửu
Đường ăn chơi mỗi vẻ mỗi hay
Đàn năm cây réo rắt tình tình đây
Cờ đôi nước rập rình xe ngựa đó…”
[u]Nguyễn Công Trứ[/u][/i]
Đại thi hào Nguyễn Du cũng đưa cảnh đánh cờ rất tao nhã vào truyện Kiều
[i]”Đôi phen nét vẽ câu thơ
Cung cầm trong nguyệt, nước cờ dưới hoa”[/i]
Tác giả “Tần Cung Oán” lại cho cờ tướng là một thú vui thần tiên
[i]”Cờ tiên, rượu Thánh ai đong
Lưu tinh, Đế Thích là phường tri âm”[/i]
Trong “Nhị Độ Mai” cờ tướng cũng được xem là một trong những thú vui thanh cao
[i]”Đàn trước gió, rượu bên hoa
Câu thơ trong tuyết, cuộc cờ dưới hoa”.[/i]
Thi hào Nguyễn Khuyến dù có cái cười sâu cay, đâm chọc, mĩa mai cuộc đời nhưng ông vẫn phải tìm bạn qua cuộc cờ:
[i]”Đem cờ vua Thích vui tìm bạn
Mượn chén Ông Lưu học tỉnh say”[/i]
Khi nói đến Cờ Tướng trong thơ văn thì không ai quên được bài “Đánh cờ người” của Hồ Xuân Hương
[b]ĐÁNH CỜ NGƯỜI [/b]
[i]Chàng với thiếp đêm khua trằn trọc
Đốt đèn lên đánh cuộc cờ người
Hẹn rằng đấu trí mà chơi
Cấm ngoại thủy không ai được biết
Bao tướng sĩ bày ra cho hết
Đễ đôi ta quyết chiến một phen
Quân thiếp trắng quân chàng đen
Hai quân ấy chơi nhau đà đả lửa
Bước mới vào chàng liền nhảy ngựa
Thiếp vội vàng vén phía tượng lên
Hai xe hà chàng gác hai bên
Thiếp sợ bí thiếp liền gảnh sĩ
Chàng lừa thiếp đang khi bất ý
Giục chốt đầu dú dí vô cung
Thiếp còn đang mắc nước xe hồng
Nước Pháo đã nổ đùng ra chiến
Chàng bảo chịu thiếp rằng chẳng chịu
Thua thì thua quyết níu lấy con
Khi vui nước nước non non
Khi buồn lại giở cờ son quân ngà…
[u]Hồ Xuân Hương[/u][/i]
Tác giả Hồ Xuân Hương mượn cờ tướng để diễn tả “cuộc cờ trai gái” hết sức độc đáo và lý thú qua bài thơ trên. Với một cách khéo léo, bà đả dùng các thế cờ tinh xảo đễ diễn tả nghệ thuật “chăn gối” của trai gái thật là điêu luyện.
Không chỉ có thành phần văn nhân, thi sĩ, vua quan, thần tiên mới hâm mộ cờ tướng mà đến nhân dân lao động chân lắm tay bùn cũng hâm mộ cờ tướng cho nên dân gian ta có câu ca dao đố cờ truyền miệng như sau:
[i]Hai ông mà chẳng có bà
Sinh con đẻ cháu đến ba mươi người
Mười người sinh nở tốt tươi
Bốn người đi học lại đòi làm quan
Tám người xa pháo nghênh ngang,
Tám người voi ngựa rộn ràng hơn xưa
[u]Ca dao dân gian[/u][/i]
Rõ ràng ở bất cứ nơi đâu, thời nào cờ tướng vẫn được nhiều thành phần và đông đảo nhân dân lao động mọi lứa tuổi hâm mô, say mê tìm đến…
Tôi còn nhớ lúc tôi khoảng 5-6 tuổi ở VN tôi thường theo ngoại tôi học đánh cờ. Ngoại tôi tuy tuổi đã cao nhưng mà Cờ Tướng là môn mà Ông tôi thích nhất. Là một cao thủ rất hâm mộ cờ tướng, ngoại tôi đã nhờ thợ khéo tay vẻ một bàn cờ bằng đá thạch trắng trên sân thượng rồi nhờ người lên Ba Mê Thuộc mua mấy bộ Cờ Ngà bằng tê giác để chơi. Không gì thích thú bằng đấu cờ với Ngoại tôi. Tại vì Ông tôi đả trên tám mươi tuổi, mỗi khi suy nghĩ lâu là huyết áp lên cao cho nên đánh cờ với ngoại tôi là có chén hột dưa, một bình trà, một đĩa mứt và một án hương trầm có mùi thơm để dưới gió đuổi muỗi. Hai Ông cháu tôi vừa ăn vừa đánh cờ đàm đạo. Mỗi đêm trăng sáng, xung quanh là đầy đủ hoa thơm cỏ lạ mà Ông Bà Ngoại tôi đã bỏ bao năm tu bổ bốc lên một mùi hương ngào ngạt, ngoại tôi thường vuốt râu uống trà vừa ngắm trăng vừa đánh cờ và ngâm lên hai câu thơ Kiều của Nguyễn Du rằng:
[i]”Khi chén rượu, khi cuộc cờ
Khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên”[/i]
Mỗi lần đánh cờ với Ngoại tôi, đi một nước cờ hay ngoại tôi thường kễ những tích xưa cho tôi nghẹ Tại sao thế này gọi là Liên Hoàn Kế, Hỏa Thiêu Sạn Đạo hay là Tam Khí Châu Du xuất phát từ đâu? Ngoại tôi không những dạy tôi những nguyên lý xuất chiến trong khi đánh cờ mà Ngoại thường dùng cờ để dạy tôi những cách làm người cũng như dùng thế cờ đễ dạy tôi những miếng võ Thiếu Lâm bí truyền mà ngoại tôi đã từng học khi còn niên thiếu. Con nhớ nha [i]”đánh cờ cũng như đấu võ, khi tấn công thì phải thần tốc, khi thủ thì phải gọn gàng. Tấn thoái liên minh mới bách chiến bách thắng.”[/i]
Tại vì còn nhỏ cho nên tôi đánh cờ mỗi khi ăn con là vỗ “bóp bóp” đễ ra oai. Tôi nhớ có một lần trong thế thất thủ tôi ví được con chốt và dùng hết sức bình sanh đập đầu chốt một cái “bóp..” làm con cờ ngà muốn mẻ đi một miếng. Nhân thế đó Ngoại tôi liền dạy nguyên lý “Không đập đầu chốt” mà đến bây giờ tôi vẫn không quên. Ngoại tôi nói rằng, trong cờ tướng có nhiều loại quân cờ, Tướng Sĩ Tượng, Xe, Pháo, Mã. Nếu nói về tôn ty trật tự thì cao nhất là Tướng rồi mới đến Sĩ, Tượng, Xe, Pháo, Mã và cuối cùng là con Chốt. Con Chốt sẳn sàng chết bất cứ lúc nào đễ dành thế công. Con chốt cũng sẳn sàng chết khi mà tướng gặp nguỵ. Hễ mà thấy lợi cờ đễ thí chốt thì con chốt sẳn sàng chết, cho nên Ngoại tôi dạy rằng làm người phải có nhân nghĩa. Con chốt chỉ tấn chớ không lùi, nó chết vì chủ để đem chiến công lại nhưng mà người chơi cờ chỉ cắm đầu vỗ mạnh thì thật là chua xót biết mấy. Nói xong, Ngoại tôi cầm con chốt lên vuốt nhè nhẹ như là một con vật vậy. Từ đó về sau, tôi không bao giờ dám vỗ đầu bất cứ một con nào đặc biệt nhất là con chốt.
Ngoại tôi cũng thường nói, “Quân xe không chiếu hậu”. Tại vì xe tượng trưng cho người Quân Tử. Kẻ quân tử không bao giờ đánh sau đích người khác hoặc là ví kẻ cùng đường cho nên Quân xe không chiếu hậu. Nói đến đây, Ngoại tôi liền đem Quan Công ra kể. Khi thua trận Xích Bích, Tào Tháo bỏ ngựa xuống đất chạy chân bởi vì biết tánh Quan Vân Trường là người trung nghĩa không bao giờ giết kẻ dưới ngựa. Tuy thế, Ngoại tôi nói tiếp, Quan Công tha Tào Tháo ở Hoa Dung Lộ là vi phạm quân lệnh trái với nguyên lý trong chiến tranh “Dưỡng hỗ dĩ họa” vả lại cái nguyên lý này còn tùy thuộc vào người chơi bởi vì “Hàn Tính lòn trôn” mới bình thiên hạ cho nên trước khi đánh cờ phải giao trước luật này. Nói tới đoạn này, Ngoại tôi liền ngâm bốn câu thơ:
[i]”Tào Man thua chạy đến Hoa Dung
Khéo đâu đường hẻm gặp Quan Công
Chỉ vì tình nghĩa còn ghi tạc
Nên đễ rồng ra thoát xuống sông”
[u]Dân Gian[/u][/i]
“Hắc giả tiên hành” là luật mà Ngoại tôi giãi thích tôi lâu nhất bởi vì nó áp dụng nhiều nguyên lý ngũ hành. Cờ Tướng lấy sự công bằng làm chuẩn mực cho nên bên đỏ, bên đen là hai bên cờ băng nhau nhưng tại sao lại bên đen đi trước? Ngoại tôi giải thích rằng màu sắc ảnh hưởng đến tâm lý, khí lực của con người. Trong luật ngũ hành, màu đen thuộc về âm, ban đêm thì trời tối đen là âm, mà đã thuộc về âm thì xấu hoặc yếu thế thường có ảnh hưởng không tốt vì vậy người chơi cờ đen khí lực sẻ giảm hơn người chơi cờ đỏ. Do đó, để bù lại sự giảm sút khí lực, hoặc xui xẻo, không tốt cho nên người chơi cờ đỏ phải để người chơi cờ đen đi trước. Mặc dầu vậy ngoại tôi nói tiếp nếu mà hai bên hòa nhau thì người chơi cờ đen phải cảm thấy hổ thẹn tại vì đi tiên một nước mà vẫn không thắng được đối phương.
“Bút sa gà chết” là luật mà tôi phạm nhiều nhất. Mỗi lần đi một con, đút xe vô chân mã là tôi liền xin hoãn lại. Luật này thì tùy thuột vào người chơi cờ. Nếu mà hai người dùng cờ để giải trí thì luật này có thể hồi hoản được tại vì nếu áp dụng triệt để quá, ván cờ sẻ mất phần thú vị. Nhưng mà nếu đánh cờ độ, đấu cờ thì luật này phải nghiêm chỉnh chấp hành. Tôi có dịp đấu với nhiều tay cờ là khách của ngoại tôi. Có cụ giao trước là hể đặt con cờ xuống phải gỏ ba lần thì mới tính. Cho nên Ông ta đi một nước, sau khi đặt con cờ xuống bàn xong ngẫm nghỉ một lúc rồi dùng ngón tay gỏ cái cốc rồi suy nghỉ tiếp. Ông ta làm như thế ba lần mới đi. Nếu mà thấy nguy hiểm hay là tính lại, ông ấy đi lại nước khác và suy nghỉ tiếp. Một ván cờ kéo dài 4-5 tiếng nhưng mà rất lý thú vì hai đối thủ đều dùng tinh hoa của cờ để chơi vơi nhaụ
Và luật sau cùng là “Chiếu Bất Quá Tam”. Phàm việc gì cũng có tốt có xấu. Đánh người là hành vi xấu nên đánh tướng đến ba lần thì không còn ra thể thống gì nửa. Người đánh cờ nếu đã chiếu tướng đến ba lần mà không bắt được tướng thì phải biết xấu hổ, đừng chiếu tướng nữa. Số ba trong cờ tướng còn có ý nghĩa triết lý là: Trời có ba cái quý: Nhật, Nguyệt, Tinh (Mặt trời, Mặt trăng, và Sao), Người có ba cái quý Thiên, Địa, Nhân (Trời, Đất, Người) bao trùm hết cả muôn loài vạn vật. Nếu ba cái quý ấy mà hết thì tất bị hư hoại. Cho nên nếu một quân cờ chiếu tướng đến ba lần mà không bắt được tướng là coi như đã hết thế rồi, nếu tiếp tục nữa là trái với đạo lý.
Cờ tướng không những là một môn giải trí lành mạnh mà còn dạy cho ta biết tâm lý, tánh tình của người đối thủ. Mẹ tôi thường kễ câu chuyện “đánh cờ cưới vợ” của cha tôi cho tôi nghe. Cha tôi là một tay cao cờ, mỗi lần đến nhà thăm mẹ tôi thị bị Ngoại tôi “hỏi thăm” đủ điều hết. Nhưng Ngoại tôi đắc ý nhất là đánh cờ. Không có gì vui bằng gặp “kỳ phùng địch thủ”. Sau mấy ván cờ Ngoại tôi tỏ vẻ rất thích Cha tôi. Sau này, Ngoại tôi kễ cho tôi nghe rằng Cha tôi mỗi lần đánh cờ dụng binh rất kỹ, tâm lý vững vàng và đặc biệt là đánh cờ theo lối quân tử. Có những nước cha tôi đi không thí một con nào mà vẫn dồn địch thủ vào thế yếu. Ngoại tôi thường nói là nếu Cha tôi còn sống đến ngày nay chắc tôi chơi cờ sẻ tiến bộ hơn nhiều và có thể sẻ khá hơn cha tôi bởi vì tôi sở trường là dùng cặp pháo. Pháo giăng, pháo trùng, pháo đầu song đội etc… là những nước cờ công của tôi. Nhưng ngược lại, cha tôi sở trường là cặp Ngựa. Ngoại tôi nói con ngựa cha tôi rất kỳ ảo, chỉ đi có mấy nước mà con ngựa đã nhập cung. Nhưng mà sách thường nói “pháo bảy, ngựa ba”. Nói tới đây Ngoại tôi kể một tích đánh cờ xãy ra trong lịch sử VN.
Phạm Đình Trọng và Nguyễn Hữu Cầu là đôi bạn thân từ thủa nhỏ và thường dùng cờ tướng đem ra thí ứng. Sở trường Nguyễn Hữu Cầu là dùng cặp Mã với một chiến pháp vô lường và thường nói với bạn rằng “Con mã chạy được khắp nơi, sức phi ngàn dặm, phá được chiến trường. Sau khi nhập cung cặp cổ được con Tướng mà nên việc lớn. Sau này lớn lên, với con ngựa Ô Long, tôi đột nhập Hoàng Thành thì cái ngai vàng của vua, cái ngôi của chúa khó gì không nắm được!”. Phạm Đình Trọng lại có sở trường ở cặp Pháo, thường trị được cặp Mã song toàn của bạn nhưng cũng lắm khi thất bại. Đình Trọng thường nói với bạn rằng: “con Mã của anh lợi hại nhưng nước dài và lanh lợi đâu bằng cặp Pháo. Nếu sau này con ngựa Ô Long của anh làm mưa làm gió thì Pháo tôi cũng rượt mã đến cùng, đâu để anh lọt vào Hoàng Thành mà ngồi lên ngai được!”. Quả nhiên về sau Hữu Cầu thi đỗ làm giặc xưng là Đông Hải Quận Vương. Phạm Đình Trọng thi đỗ Tấn sĩ làm tướng đi dẹp Hữu Cầu. Cầu trận thắng trận thua bị Trọng rượt hơn ba năm trời khắp sông hồ núi non, biển cả, đồng bằng. Cuối cùng Trọng tóm được Hữu Cầu giải về kinh đô trị tội.
Ngoại tôi còn giải thích tôi rằng tâm lý con người rất là phức tạp, đa dạng do từng đặc điểm khí chất. Tuy nhiên người ta có thể phân thành các nhóm khí chất chính như sau: người nóng nảy, người điềm tỉnh, người linh hoạt, người ích kỷ hẹp hòi, người nhẫn nại, người kiêu ngạo etc… Qua cuộc cờ, do thể hiện phong cách chơi, người ta đã để bộc lộ tánh tình. Điều này rất rõ ràng và dễ thấy:
* Người nóng nảy thì thích tấn công, đánh nhanh, vội vàng hấp tấp, muốn kết thúc cuộc cờ sớm, thường sử dụng các chiến lược tấn công.
* Người kiên nhẫn thì thích thú hơn công thường sử dụng các chiến lược phòng thủ, phản công như Bình Phong Mã, Đơn đề mã, Pháo Giăng. Họ chịu khó tính toán, suy nghĩ liên tục, đợi khi đối phương sơ hở mới tấn công. Đánh chậm, tiêu tốn thì giờ cho cuộc cờ.
* Người kiêu ngạo háo thắng bộc lộ sự hân hoan ngay khi thắng một quân hay một nước đi có lợi, lấy sự hơn người làm thích thú, luôn cho mình hơn người.
* Người linh hoạt tính toán nhanh, thông minh xử lý ngay mọi tình huống, nghĩ ra được nhiều thế đánh hay, nước đi của họ lã lướt đẹp mắt, có nhiều sáng tạo.
* Người ích kỷ hẹp hòi: Ưa hoãn, bất tài mà lại muốn thắng hơn người.
* Người lơ đễnh thường bỏ sót nước, sơ xuất dễ bị mất quân, dẫn đến thua cuộc, không tập trung tư duy liên tục thậm chí có khi giống như lãng trí đem Xe đi vào chân Ngựa đối phương.
* Người trầm tĩnh dù thua quân vẫn bình tĩnh chống đỡ, tính toán cẫn thận, đánh chậm mà thắng nước, ít nói, không ồn ào. Họ đi con cờ nhẹ nhàng không có tiếng động.
* Người hiếu thắng luôn luôn muốn hơn người khác. Khi bị thua là họ muốn đánh hoài đễ gỡ, đến khi nào thắng được một vài ván cờ rồi mới chịu nghỉ ngơi.
Cho nên những tay danh thủ cao cờ nét mặt ít khi thay đổi. Công cũng như thủ, lợi cờ hay thua cờ họ vẫn trầm tỉnh, cân nhắc đắng đo từng con cờ.
Tôi đã có dịp đánh cờ với nhiều tay cao cờ. Mặc dầu tuy đã lớn tuổi nhưng tánh tình vẫn không thay đổi. Có người tỏ thái độ rất nóng nảy khi bị thua con, hoặc là bị ví xe rồi theo vài câu xóc họng tỏ ra nóng nảy, mặt mày đỏ gay lên. Lúc đó nước cờ sẽ loạn và chắc chắn sẻ thua đối phương. Có người đánh rất là tỉnh mặc dầu mất cả hai xe nhưng vẫn bình tĩnh chiến đấu đễ lấy lại thế cờ và sau cùng tiêu diệt địch thủ. Cho nên đánh cờ tướng luôn luôn dữ thái độ bình tỉnh, hoà nhả, tâm hồn thảnh thơi và cứ nghĩ là mình đang học đánh cờ, dùng cờ đễ giải buồn hơn là dùng cờ để phân cao thấp. Có như vậy thì nước cờ của chúng ta ngày càng vững mạnh và nghệ thuật chơi cờ tướng cũng được nâng cao hơn.
Khi nói đến cờ tướng thì ai ai cũng nghỉ chỉ có phái nam, đấng mày râu mới chơi thôi chớ mấy người tay yếu chân mềm như mấy cô thì không thích hợp mấy. Đây là một lối suy nghỉ thật là cạn hẹp. Tôi được hân hạnh quen biết một số nữ cao thủ cờ tướng, không những đã có sắc đẹp nghiêng thành mà cũng là người hâm mộ chơi cờ tướng. Nước cờ của các cô đánh rất khác lạ và biến hóa lạ thường. Lối suy nghỉ của đàn bà khác với đàn ông và có thể nói là sâu hơn và lắc léo hơn cho nên có rất nhiều nước đi mà tôi cũng phải giật mình không thể đoán ra ý nghỉ của đối phương. Có cô vừa đánh cờ vừa cười đễ “phân tâm” đối thủ, có cô thì vừa đánh vừa hỏi chuyện, nhiều lúc “chốt vô cung” cũng không biết đi đường nào. Đó là những điểm khá đặc biệt của phái nữ.
[img]xq1-1.jpg;center;[/img]Đọc lại lịch sử Trung Hoa và Việt Nam, các bậc nữ lưu, danh nhân thi sĩ như là Bà Huyện Thanh Quang, Đoàn Thị Điểm, Chung Vô Diệm, Lộng Ngọc, Võ Tắt Thiên đều là những tay cao thủ cờ tướng. Không những nhờ vào tài trí khôn ngoan trong nước cờ mà còn với những kế rất là tinh xảo để triệt đối phương khi chơi cờ tướng. Nói tới đây chắc ai cũng không quên được tích “Chung Vô Diệm dự hội đánh cờ” đễ dẹp loạn. Chung Vô Diệm là vợ của Tề Tuyên Vương. Tuy diện mạo xấu xí nhưng võ lược, tài phép cao cường. Lúc bấy giờ nước Sở đang muốn tranh hùng với nước Tề cho nên Sở Trang Vương mời Tề Tuyên Vương đến dự hội đánh cờ sẳn dịp áp hại đễ chiếm lấy Tề. Chung Hậu biết việc bèn sai hai tướng tài đem quân ra biên ải trấn thủ, mặt khác phò vua Tề đến dự Kỳ Bàn Đại Hội. Hầu Anh là tể tướng của Sở, một người văn võ song toàn và đặc biệt là Vua cờ của Sở cho nên được vua Sở tín nhiệm đem ra đấu cờ với Chung Hậu. Hầu Anh vốn là gốc con khỉ đầu thai cho nên tướng người, hình giáng đều rất giống khỉ và thích ăn trái đào. Sao mấy bàn cờ căng thẳng, Chung Hậu liên tiếp thua cho nên Bà ta mới sai thị vệ tín cẩn đi Ngự Hoa Viên hái những trái đào chín thật chín thơm mộng đem tới hội cờ. Thấy những trái đào mơn mởn bốc mùi thơm bát ngát, Hầu Anh thèm rỏ rãi đánh cờ không yên, tinh thần rối loạn nên rốt cuộc phải chịu thua dưới tay của Chung Hậu. Nhờ vậy mà nước Tề tránh được đao binh.
Nói tóm lại, cờ tướng là một nghệ thuật rất là tinh xảo. Nó không những rèn luyện trí óc cho người chơi cờ mà còn dạy người chơi cờ cách xữ thế, dạy người Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín cho nên chúng ta nên khuyến khích con em chúng ta học chơi cờ, bảo tồn nền tinh hoa của cờ tướng cũng như dùng cờ tướng làm một môn giải trí lành mạnh và học hỏi được nhiều kinh nghiệm, điển tích của người xưa.
Công đài ở Kỳ ngộ quán
- Lê Anh Tuấn (tuanngle@yahoo.com)
- 16/05/2006
- 0
Tôi đã có một [topic id=506]bài viết về Kỳ Ngộ Quán[/topic] cách đâu không lâu, nay tôi tiếp tục cung cấp thêm một vài thông tin ít ỏi mà tôi thu lượm được từ việc đến Kỳ Ngộ đều đặn hàng tuần cho bạn đọc, hy vọng mang đến cho những người yêu cờ ở xa TPHCM theo dõi thêm được tình hình cờ tướng ở đây…
Thoạt nghe đấu kỳ đài, chúng ta thường hình dung đó chỉ là sân chơi cho các danh thủ có đẳng cấp thành phố là ít nhất, vì Kỳ đài thường là nơi lui tới thường xuyên của các cao thủ tiếng tăm. Thực sự Kỳ đài đơn giản là một sân chơi bổ ích cho những người chơi cờ muốn nâng cao trình độ và tâm lí thi đấu. Thứ 7 tuần rồi (13/5/2006), ván đấu trên kỳ đài gồm đài chủ Đinh Tiến Lộc và một bạn sinh viên Cường không có tiếng tăm gì mấy diễn ra rất thuyết phục từ đầu đến cuối. Dù biết yếu hơn trước Đinh Tiến Lộc nhưng bạn công đài vẫn đánh rất tự tin, ăn miếng trả miếng liên tục. Ván cờ kết thúc với phần thắng thuộc về Đinh Tiến Lộc khi một sơ hở xảy ra ở phút cuối nhưng Lộc cũng bước từ đài thi đấu xuống mà mồ hôi nhễ nhãi. Đó là một trong những ranh giới để phân biệt danh thủ và những người chơi cờ bình thường. Như ông Trần Hoàng Lâm bình cờ: các danh thủ thường đánh 3, 4 ván mới xảy ra một sai lầm nhưng chưa chắc ai cũng thấy được. Còn các bạn trẻ như chúng ta thì thường bộc lộ tâm lí nôn nóng và để lại nhiều lổ hổng.
Như vậy, việc các bạn trẻ chưa có tiếng tăm lên công đài cũng đem lại cho người xem những ván cờ thú vị, bộc lộ những sai sót bình thường (đương nhiên là không quá sơ sài). Còn những ván đấu của các cao thủ hàng đầu thế giới thì có đầy tại các tiệm sách nhưng chúng ta theo dõi chưa chắc đã lĩnh hội được nhiều. Ông Lâm rất khuyến khích các kỳ thủ trẻ tự tin công đài, để mọi người cùng học, cùng xem, cùng hiểu, cùng bàn luận.
Một điều nữa khiến tôi thấy thích thú khi xem các ván cờ ở Kỳ Đài so với những ván đấu của danh thủ trên sách vở là những ván cờ diễn ra rất quyệt liệt và mạo hiểm. Tôi đam mê cờ cũng như mê bóng đá, yêu thích lối đá tấn công kiểu như AC Milan, Barcelona hay MU,… Các đấu thủ công đài thường “chịu chơi” và đánh đẹp. Người mà tôi khoái lối đánh này nhất là ông Nguyễn Anh Hoàng, cũng đã lên ngôi đài chủ vài lần, vừa mất ngôi đài chủ trước Đinh Tiến Lộc. Tôi không hiểu sâu về cờ tướng lắm nhưng tôi mạo muội nhận xét, danh thủ này thường lấy công làm thủ.
Hôm vừa rồi đến đó chơi cờ, tôi có chép lại nội qui Kỳ đài, nay ghi lại để các bạn có thêm thông tin:
Nội qui Kỳ đài
1. Hình thức tham dự:
Mỗi đấu thủ tham gia thi đấu phải đóng lệ phí cho Ban Tổ Chức 10.000 đồng.
Khi thi đấu thắng đạt giải thưởng 100.000
Khi thi đấu hòa đạt giải thưởng 50.000
Đấu thủ nào thắng sẽ được làm đài chủ cho Kỳ đài lần kế tiếp, nếu đài chủ thủ hòa 3 lần liên tiếp thì Ban Tổ Chức sẽ thay đổi đài chủ khác.
2. Đối thủ đi trễ 15 phút so với thời gian qui định, Ban Tổ Chức sẽ xử thua. Luật thi đấu áp dụng theo luật cờ tướng hiện hành của liên đoàn cờ Việt Nam.
3. Thời gian tổ chức công đài: 8h sáng thứ 4 và thứ 7 hàng tuần.
4. Nội dung thi đấu:
Mỗi trận chỉ đấu một ván.
Do chép vội vã từ cuốn sổ tay của ông Lâm nên có thể không đúng nguyên văn vì tôi không kịp dò lại nhưng những nội dung chính là đúng. Mong các bạn trẻ tự tin công đài nếu thấy đủ trình độ để hội cờ ở Kỳ Ngộ Quán có thêm những ván cờ sống động hơn.
Vạ vật Tướng Sĩ Tượng
- Đào Phi Khanh
- 15/04/2006
- 0
Ngày nay, người ta có thể gặp các trận đấu cờ ở khắp nơi, song thường là ở các hàng nước. Nhất là khi chủ quán lại là người thích chơi cờ tướng: có hàng nước chỉ có một bộ quân cờ, khi có người chơi thì người khác phải đợi. Mọi người ngồi xung quanh xem rồi bàn tán. Ban đầu chỉ là chơi đề giải trí. Rồi thua thì cay mũi thách đố. Có đám vì thế mà cãi nhau tức khi ném cả bàn lẫn quân ra đường. Quân cờ bây giờ cũng rẻ, mất bộ này người ta mua bộ khác. Có quán nước có đến gần chục bộ quân. Người chơi đông ngồi chiếm chố trên vỉa hè.
Một quán nước muốn hội tụ được nhiều người chơi cờ thì yếu tố hàng đầu là địa điểm thuận tiện. Sau đó cần phải có một kỳ thủ có trình độ cao gác cửa. Cờ tướng là một môn chơi rất lạ. Càng thua người ta càng thích thi đấu. Vì vậy một quán nước không có cao thủ dễ làm người ta chán. Ở phố Nguyễn Bỉnh Khiêm trước đây có 3-4 quán nước. Các quán đều có bàn cờ nhưng chỉ riêng quán ông C. là đông người đến nhất.
Hàng nước của óng đặt gần cổng bệnh viện, cán bộ, bệnh nhân vào khám bệnh tiện thể nghỉ chân uống nước, làm dăm ván cờ giải trí. Chính ông chủ cũng thích chơi cờ nên các cao thủ hay ghé thăm. Quán bên cạnh không có danh thủ đến nên rất ít khách. Có một thời quán nước ở dốc Thọ Lão nổi tiếng trong làng cờ. Đó là lúc mà danh thủ trẻ Nguyễn Văn Chiến đang nồi lên. Ở Bạch Mai cũng có một quán được ghi nhận sự ra lò của danh thủ Bùi Khắc Hưởng. Tại Bờ Hồ, gần Câu lạc bộ Thống Nhất cũ người ta hay nói đến danh thu Phùng Thế Hà. Vì ông hay chữa xe đạp ở đây nên anh em gọi ông là Hà bơm. Gần đây hơn quán nước ở khu Kim Liên đã cống hiến cho Hà Nội nhóm danh thủ Bùi Dương Trân, Vũ Huy Cường; quán nước ngõ Trạm ghi nhận thành tích của Nguyễn Thế Trì. Có thể kế hầu hết danh thủ ở Hà Nội đều vào nghiệp cờ từ một quán nước nào đó.
Vào những ngày mới giải phóng Thủ đô, bên hồ Hoàn Kiếm có câu lạc bộ Thống Nhất . Tại đây người ta để chục bàn bóng bàn và biến dãy bàn dài để chơi cờ tướng. Sau này CLB giải thể, đất bị lấy để xây nhà ăn, cửa hàng. Những ngươi hâm mộ cờ tướng không có chỗ chơi dạt ra ven hồ. Các cụ già về hưu sáng sáng ra tập thê dục, tập võ, nghỉ ngơi cũng ngả bàn làm mấy ván. Bờ Hồ trở thành một câu lạc bộ thể thao nhộn nhịp tấp nập từ sáng đến tối. Cũng có những người đôi khi chơi cờ ăn tiền, song thông thường các cặp chơi chỉ làm quen nhau ở đây, muốn chơi ăn tiền họ kẻo nhau về nhà. Đơn giản là để khỏi lộ những nước đi phải rèn luyện nhiều mới có. Có những người sống bằng nghề bầy cờ thế cũng đến Bờ Hồ. Ông già, thanh niên, trẻ con nhiều người thấy bàn cờ có vẻ dễ ăn nên đặt tiền vào đánh, thường là thua. Các thế cờ chủ yếu là thế hòa, nhưng nếu đi sai một nước là thua. Do công an và lực lượng giữ trật tự dẹp nên gần đây hiện tượng này giảm hẳn. Song tại các lễ hội ở các xã ngoại thành người bầy cờ thế vẫn nhiều.
Cờ tướng phát triển ở Việt Nam có sắc thái khác với Trung Quốc. Ở Trung Quốc người ta coi cờ tướng là môn thể thao trí tuệ. Vì vậy họ có chế độ đãi ngộ giống như các bộ môn thể thao khác. VĐV được học bài bản có Trung Quốc kỳ viện nghiên cứu về cờ. VĐV được phong cấp và hưởng lương . Vì vậy VĐV hay tập trung ở lớp học hoặc CLB thi đấu với nhau, đương nhiên có thi đấu ăn tiền. Họ không ra ngoài đường chơi cờ vạ vật. Việt Nam từ xưa phát triển cờ tướng nhằm mục tiêu phát triển văn hóa và xây dựng lối sống trong cộng đồng. Từ xưa ở nước ta đã có cờ người trong các lễ hội.
Cho đến nay, ở nước ta không có cơ quan nghiên cứu cờ tướng, các VĐV phải tự kiếm sống và đấy là lý do nhiều người phải chơi cờ ăn tiền, thường vào khoảng 2.000 – 5.000 đ/ván. Có những người dư dật ngày nào cũng chơi, mỗi ván 20.000 – 50.000đ, thậm chí tới 500.000 đ/ván.
Tôi có dịp đi cùng một đoàn khách du lịch Anh, Pháp, Mỹ đến thăm tượng Vua Lê ở bên hồ Hoàn Kiếm. Tôi hơi áy náy khi thấy đám đông tụ tập chơi cờ ở đây. Một ông khách Pháp hỏi và tôi đáp: Chúng tôi có Nghị định 36/CP về đường thông hè thoáng, lại được các đồng chí cảnh sát tích cực dẹp nên giảm nhiều rồi đấy. Hiện những người chơi cờ thỉnh thoảng mới ra đây thôi. Người khách Pháp ngạc nhiên: Sao lại dẹp bỏ? Họ có chiếm chỗ gì đâu?
Các nước tiên tiến trước đây cũng có thời kỳ lộn xộn mất trật tự ở hè đường. Giải pháp cơ bản là phải tổ chức chỗ chơi cho người lớn. Từ đó mới xây dựng luật. Theo Giáo sư William Kovacic thì luật phải được xây dựng từ thực tiễn. Ở các nước Âu, Mỹ hiện nay, các CLB phát triển mạnh. Ai vào CLB chơi phải trả tiền vào cửa. Sau nhiều năm bây giờ nhiều nơi thấy cần loại hình CLB ngoài trời. Ưu điểm lớn nhất của nó là quy tụ nhiều thế hệ, làm tăng tính cộng đồng trong đám đông. Lớp trẻ được chuẩn bị trước thói quen của người già và sẽ có cách đánh giá về người già đúng mực hơn. Song, nhược điểm của loại hình này là làm người ta dễ tha hóa. Một người được đào tạo quy củ du nhập vào CLB vô tổ chức dễ mất các thói quen tốt. Do đó cần tổ chức hơn là dẹp bỏ.
Theo chúng tôi, cơ quan nhà nước nên chú ý đến các tụ điểm, các CLB tự phát ở đô thị. Cần có sự nghiên cứu đầy đủ để có cách quản lý, giám sát thích hợp. Có thể chỉ cần một hàng rào thấp để khoanh gọn chỗ chơi. Phát tríến hơn thì tạo ra bàn ghế đá để có thế vừa ngồi nghỉ vừa chơi cờ tướng, cờ vua, chơi bài. Ban đầu chơi tự do nhưng sau có thể thu lệ phí và cử người giám sát. Trong thành phố có nhiều chỗ để tạo thành CLB như thế, như ven hồ Gươm, chùa Vua, đền Hai Bà Trưng, công viên Thống Nhất, Thủ Lệ, Bách Thảo. Nó tạo ra kinh nghiệm và tiền để phát triển cho các trung tâm câu lạc bộ hiện đại trong tương lai.
Chúng tôi hoàn toàn tin rằng nếu có cách quản lý phù hợp, chúng ta có thể xóa dần lốt sống vạ vật, cách chơi tùy hứng để tạo thành trong cộng đồng một lối sống văn minh, một cách chơi có văn hóa, đáp ứng yêu cầu của thời kỳ công nghiệp hóa, hiện đại hóa đẩt nước.