Một lần hai kỳ thủ họ Purdy là hai cha con cùng tham gia giải vô địch cờ của Úc, cha tên là Sessil và con tên là John. Sessil hoàn toàn có mọi cơ hội để trở thành nhà vô địch. Nhưng tại ván áp chót, do bốc thăm mà ông phải chơi với con mình, rồi bị… thua. Ông bắt tay con, lau những giọt mồ hôi trên trán, đứng dậy và nói:
– Nếu mày mà lại dạy con mày chơi cờ thì điều này cũng dễ lặp lại lắm đấy, con ạ!
Related Posts
Giai thoại làng cờ: Ông Long Trọng độc chiếm kỳ đài
- Hoàng Dung
- 14/10/2005
- 0
Ông Trọng đi đâu, làm gì cũng rất long trọng, anh em gọi đùa là ông “Long Trọng”. Nhiều lần ông Long Trọng khuyên ông Vinh nên khiêm tốn, nhã nhặn, đừng có kiêu mà sẽ có lúc rước khổ vào thân. Ông Vinh không nghe, lại còn mắng ông Trọng “đã là vịt thì đừng có cạc cạc mãi, rác tai”. Ông Long Trọng giận lắm, chỉ mặt ông Vinh nói: “Rồi có ngày tôi cho anh một bài học”.
Tết năm ấy, hội làng thi đấu cờ Tướng và tổ chức Đả lôi đài. Ông Vinh giành giải nhất, thủ đài luôn. Ngày hội cuối cùng, ông Long Trọng xin vào thi đấu. Hai kỳ thủ ngồi chơi bàn trong hậu cung. Bên ngoài ban tổ chức treo một bàn cờ lớn. Sau 5 nước đi, người ta mang bản ghi ra để bầy trên bàn cờ lớn cho bạn hâm mộ cờ thưởng thức. Ông Long Trọng chơi chậm rãi, tính toán kỹ. Ván cờ kéo dài đến gần tối. Dù hết sức cố gắng nhưng cờ ông Long Trọng cứ đuối dần. Cuối cùng ông Vinh còn Xe, Pháo, Sĩ Tượng toàn và hai Tốt biên. Pháo đầu đã đóng chặt. Ông Long Trọng chỉ còn Xe, Sĩ Tượng toàn. Xe ông nằm ở đáy. Ông Vinh xuất Tướng hỏi hết. Đó là cục Pháo đầu, Tướng xuất, Xe đâm thọc mà ai cũng biết. Ông Vinh nói: “Thôi, chơi được đến đây là cao đột xuất lắm rồi. Buông cờ đi!” Ông Long Trọng thủng thẳng đáp: “Bao giờ anh bắt được Tướng tôi hẵng hay!”.
Đoạn ông ngồi nghĩ. Ông Vinh bực lắm nhưng đối thủ chưa chịu thua thì ván cờ vẫn tiếp tục, luật đã định thế. Ông Long Trọng chỉ tay đến đáy bàn cờ. Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần. Ông Vinh sốt ruột nhớm ngón tay lên Tướng, chỉ đợi ông Long Trọng chiếu Tướng là lên. Rồi ông Long Trọng nhấc Xe, đặt rõ mạnh trên bàn cờ. Ông Vinh thượng Tướng theo thói quen và chợt lạnh toát người. Ông Long Trọng không tiến 9 để chiếu mà chỉ tiến 8. Ông Vinh tiến Tướng thành ra đúng tầm Xe. Ông Long Trọng đứng dậy mời trọng tài: “Đề nghị các vị phân xử, ông Vinh bỏ Tướng!”.
Nghe nói sau ván thua này ông Vinh liệt gường cả tháng. Được cái sau khi ốm dậy ông thành người khiêm nhường, nhã nhặn hơn, được quý trọng hơn. Cờ giang hồ gọi đây là “đòn bẫy mụ”, đòn này ngoài việc chiến thắng đối phương còn chữa được bệnh nữa.
Kỳ thủ Trịnh A Sáng: Có thật là “Túy kỳ tiên”?
- T.P.
- 02/03/2006
- 0
[img maxheight=200 maxwidth=200]xq489-0.jpg;right;”Túy kỳ tiên” (phải) vừa đoạt HCV quốc gia 2006 trở về đã đi luyện tập ngay![/img]Trong bộ sưu tập của anh có đầy đủ các huy chương của hầu hết các giải đấu: 5 HCV quốc gia, HCV Đông Nam Á năm 1996, hạng 6 cá nhân thế giới năm 1999, HCB đồng đội châu Á năm 2005 rồi thế giới năm 2005…
Về biệt danh mùi kiếm hiệp “Túy kỳ tiên” này, anh Sáng nói: “Tôi có biết uống rượu đâu mà là “túy kỳ tiên”. Đánh cờ cần tỉnh táo, sai một nước là có thể thua cả ván nên không thể uống rượu lúc đánh cờ được. Nhưng mà thấy biệt danh này vui vui nên cũng không cải chính làm gì”. Nhưng theo tổng thư ký Liên đoàn Cờ tướng TP.HCM Lê Thiên Vị, người đã khai sinh biệt hiệu này, thì: “Cha này uống được lắm đó! Nhưng trong lúc thi đấu thì không có đâu”.
Mấy năm nay, lối đánh của “Túy kỳ tiên” có vẻ hơi chùng lại khi các tay cờ trẻ Hà Nội, Bà Rịa – Vũng Tàu… lên tay khá nhanh nhờ luyện được nhiều miếng độ qua việc lên “nét” đấu cờ online với nhiều danh kỳ thế giới. Dù thua các kỳ thủ trẻ ở món lên “nét” này nhưng không vì thế mà ông bó tay. Theo ông: “Đánh cờ trực tiếp rèn cho mình được nhiều kinh nghiệm hơn. Và điều đó đã giúp tôi đánh thắng được Nguyễn Thành Bảo, kỳ thủ chủ nhà, trong trận chung kết giải VĐQG 2006 vừa kết thúc ở Vũng Tàu ngày 24-2 vừa qua”.
Tây thái hậu chơi cờ
- Amin
- 23/12/2005
- 0
Một lần đánh cờ với viên Thái giám, dù cố tình để tự đánh thua nhưng đến lúc Mã của Thái Hậu tự nhảy vào miệng Xe, không ăn không được, viên Thái giám bèn nói: “Nô tỳ xin được chém đầu con ngựa của Lão phật gia!” nói rồi bèn cầm quân Xe của mình đập lên quân Mã của Tây Thái hậu. Mặt Tây Thái hậu biến sắc, ngượng hóa hóa khùng, bà rít lên: “À, giỏi lắm, người dám lấy đầu Mã ta chẳng lẽ ta không dám lấy đầu người!”, lính đứng bên hiểu ý Thái hậu bèn lôi Thái giám ra chém liền. Chuyện này có thật trăm phần trăm vì được chính vua Phổ Nghi, ông vua cuối cùng của triều Thanh kể lại.
Thế mới hay, đối với không ít bậc quyền uy, cờ chẳng là cái gì đối với họ: không nghệ thuật, không trí tuệ, không thể thao. Tất cả chỉ là phương tiện đề cao bản thân họ, nên những chuyện thất đức họ cũng chẳng chừa. Cờ như một tấm lọc vô hình đối với con người về phương diện tài hoa và đạo đức.