Miền Nam vừa được giải phóng, ông Nguyễn Ngọc Phan An đã làm ngay một chuyến vào Nam ngay năm 1975 đáng ghi nhớ ấy. Năm ấy ông khoảng 35, còn phong độ lắm và thói quen chu du giang hồ vẫn còn sôi sục trong người.
Hồi ấy không tàu lửa, không máy bay, chỉ có những chiếc comăngca, những xe chở khách chật ních trên đường, từ Bắc vào Nam. Đường xa vạn dặm, mỗi một ngày đi là mệt lử người, nhưng sức vóc trai tráng thì nào có kể gì. Cuối cùng thì thành phố Sài Gòn “viên ngọc Viễn Đông” cũng hiện ra trước mắt ông… ông ở nhà người em gái mình, ngày ngày dạo chơi khắp phố Sài Gòn, rồi bước chân đưa ông tới những phố có cờ Tướng.
Cờ Tướng ở Sài Gòn khác hẳn những thành phố khác, người chơi thật là đông đúc. Cả một đường phố dài người ta bày ra la liệt các bàn cờ Tướng, ngoài vỉa hè có, trong quán cà phê có, ít nhiều gì cũng chơi độ. Ở đó toàn dân ghiềng cờ thứ thiệt, họ chơi vui vẻ và hoà nhã, thấy khách đến liền xăng xái làm quen, mời vô chơi. Ông An lúc đầu cũng tới nhìn, xem và thưởng thức là chính, bởi dù sao mình cũng là người mới vào, còn lạ nước lạ cái nhưng sau đó cũng tham gia đánh.
[img]xq199-0.jpg;center; Ông Nguyễn Ngọc Phan An (giữa) chiếm ngôi quán quân giải cờ Xuân quý mùi (2003) tại Văn Miếu Quốc tử giám Hà Nội. Bên trái ông là Đặng Hùng Việt, nhà vô địch quốc gia lên ngôi cùng năm đó.[/img]
Những người ở phố lúc đầu tưởng ông loàng xoàng chủ quan, về sau nhiều người thua ông quá, bèn đi mời các cao thủ có tiếng tới, ông Phan An đã có dịp ngồi đối diện trên bàn cờ với Tám Hải, Minh Bao Thơ… hai bên đánh có thắng có thua. Tuy nhiên ông cũng thật lòng trọng nể người Sài Gòn lắm kẻ cao cờ.
Tuy nhiên vào Sài Gòn lần đầu tiên, còn đi thăm thú nhiều nơi nên ông cũng không chơi được nhiều.
Đến năm 1979, ông lại có dịp vào Sài Gòn một lần nữa. Lần này đã ở lâu hơn nên có dịp gặp khá nhiều danh thủ ở đây như Lê Bình, Sáu Mẹo, Trần Đình Thủy, Phạm Thanh Mai…
Phong cách chơi cờ của Phan An được nhiều kỳ hữu mến mộ bởi nước cờ của ông thoáng đãng, chơi lấy nghệ thuật làm chính, coi trọng kỳ nghệ của đối thủ cũng như kỳ nghệ của mình, thắng thua chuyện nhỏ, không bị chuyện cơm áo gạo tiền ràng buộc. Ông là người rất trọng tình bằng hữu, tính tình khí khái, thẳng thắn, trung thực lại rất yêu nghệ thuật, thích thơ phú, thư pháp, du lịch thăm chơi nhiều nơi… nên nay dù đã rửa tay gác kiếm mà các bậc danh kỳ miền Nam, miền Trung khi ra Bắc đều ghé thăm ông, cùng chơi cờ nói chuyện hay rủ nhau đi đây đi đó rất là vui vẻ.
Tuy nhiên cũng có trận, do hứng thú nên ông cũng sẵn sàng đánh độ để lấy uy danh, coi như những kỷ niệm thú vị trong đời mình. Sau đây xin giới thiệu một ván cờ như thế nhân khi tới nhà ông vào tiết cuối Đông đầu Xuân năm nay. Bên ấm trà thơm nghi ngút khói, ông vừa bày bàn cờ vừa sôi nổi kể:
[i]”Đợt ấy tôi ở lại miền Nam khá lâu, bởi phong cảnh thì hữu tình, con người cởi mở, làng cờ sôi nổi, danh thủ như xe chở đấu đong, lòng mình biết bao xúc động. Một bữa tôi ghé qua tiệm Cà phê ở Đa Cao, liếc vào thấy có ba, bốn bàn cờ đang bày. Tôi bước vào là có người mời chơi ngay. Tôi biết những chỗ như thế này, cao thủ không phải là ít, chỉ những tay cờ có máu mặt mới ngồi chờ thế này, chứ hạng tép riu thì chỉ có chầu rìa cho vui thôi. Người đánh với tôi được mọi người gọi là ông Tư. Chơi qua chơi lại vài ván thấy rõ là ông cũng là tay có trình độ, bài bản thuộc khá, đánh ít sơ sẩy, trong lòng tôi lấy làm mừng vì gặp được một bậc cao thủ. Dần dà mọi người tới bu quanh xem đông, vả lại sau mỗi ván chúng tôi lại cùng nhau phân tích nước đi, nước nào hay chúng tôi đều khen ngợi tâm đắc, bất kể là của bên nào. Thấy hai bên có vẻ bất phân thắng phụ, mọi người đề nghị đánh độ. Ván cờ diễn ra như sau:[/i]
[b]Nguyễn Ngọc Phan An (đi tiên) – Võ Văn Tư[/b]
[i]Thi đấu ngày 18 tháng 2 năm 1980, tạ Đa Cao, Sài Gòn[/i]
[game boxcomment=0 header=0]
FORMAT WXF
GAME Nguyễn Ngọc Phan An – Võ Văn Tư
RED Nguyễn Ngọc Phan An
BLACK Võ Văn Tư
RESULT 1-0
START{
1. B3.1 P8-7 2. M2.3 B7.1
3. M3.4 B7.1 4. M4.5 T3.5
5. T3.5 M2.4 6. M5/6 M8.9
7. P2-3 B7.1 8. P3.5 P2-7
9. P8-6 M4.6 10. M8.7 X9-8
11. X9-8 M6.7 12. S6.5 S4.5
13. B7.1 B7.1 14. X1.2 B7.1
15. M6.4 P7-6 16. X1-3 B7-6
17. X8.6 X1-3 18. M4.6 X8.3
19. M7.6 M9/7 20. B9.1 P6/1
21. B7.1 B3.1 22. Ms.4 P6.2
DIAG{ #23 RED }
23. X8.2 P6/2 24. X8/2 P6.2
25. X8.2 P6/2 26. X8/2 P6.2
/*[i]Tới nước thứ 26, tôi bèn đi nhắp X8.2 P6/2 rồi X8/2 P6.2, lại tiếp tục X8.2 P6/2 và X8/2 P6.2 để cho mọi người chung quanh suy nghĩ, đây là một mẹo nhỏ vì tôi đã tính kỹ khoảng 10 nước trước, khẳng định bên Đen tất yếu phải thua cờ, nhưng cũng là để có đủ thì giờ cho đối phương nhận diện thế cờ mà để họ tha hồ trù tính. Mình chơi theo kiểu quân tử chớ không chơi kiểu chụp giật làm gì. Sau đó tôi đặt độ: nếu đối phương thắng hay hòa tôi đều mất tiền. Cho tới lúc đó ông Tư vẫn đinh ninh còn khả năng thắng tôi, chớ như hòa thì quá dễ, hơn thế nữa bên Đen còn đang ưu về chất, nên ông chấp nhận ngay, cả bảy tám người đứng quanh đều chấp nhận độ. Số tiến độ cao hơn lúc đầu tính ra gấp 14 lần. Chúng tôi bèn chơi tiếp, sau hơn 10 nước nữa thì ông Tư đành buông cờ.[/i]*/
27. X8.3 X3-2 28. M6.7 Tg5-4
29. X3.2 Tg4.1 30. X3-6 S5.4
31. X6.3 Tg4-5 32. X6.1 Tg5/1
33. X6-4 Tg5-4 34. M4.6 }END[/game]
[i]Sau đó tôi ngồi lại phân tích cho ông tất cả các khả năng đi của ông, cuối cùng ông đành phải công nhận với tôi rằng từ nước 27 trở đi cờ đã thất thế, không còn đường đỡ”[/i]
Về sau ông Phan An còn vào Nam mấy lần nữa, có lần ông có mặt trong đội tuyển Hà Nội dự giải Vô địch quốc gia lần đầu tiên ở Đà Nẵng năm 1992, các lần sau ông làm huấn luyện viên hay đi chơi là chính.
Leave a Reply