Cụ Ngô Linh Ngọc, nay đã hơn 80, là người dẫn dắt ông Nguyễn Tấn Thọ vào làng cờ từ khi ông Thọ ở tuổi lên mười. Vào tuổi ấy ông Thọ thường ngồi chầu rìa xem anh mình và ông Ngọc đánh cờ, có những hôm mải đánh cho tới tận tối mịt, không còn nhìn được mặt quân cờ, nhưng không ai bỏ dở, cứ thế đánh mò cho tới hết ván. Ông Thọ sáng dạ, học cờ nhanh và rất mau giỏi. Đến năm 11 tuổi thì ông Ngọc dắt ông Thọ tới “sới” cờ tham gia thi đấu. Ông Thọ coi ông Ngọc như anh ruột mình, có gì cũng hỏi ông Ngọc. Tình thân từ ngày thơ ấu cho tới ngày nay, dù ông Thọ đã hơn 70 tuổi vẫn thế.
[img]xq109-0.jpg;center;Ông Nguyễn Tấn Thọ (người đầu tiên bên trái) cùng với các “lão thủ” khác tại hội cờ chùa Vua[/img]
Hồi đó ông Ngọc làm việc ở báo Tổ Quốc, trụ sở đóng ở phố Nguyễn Du (Hà Nội), nhà ông Thọ ở phố nhỏ Trương Hán Siêu cũng ngay gần đấy. Dạo ấy gần Tết, trời cũng đã rét lắm, một hôm ngồi trong cơ quan làm việc chợt ông Ngọc thấy người bồn chồn mệt mỏi, bèn đứng dậy ra ngoài đường dạo một chút cho thoáng. Bước chân thế nào lại đưa ông thủng thẳng tới nhà ông Thọ. Thật ra thì dịp Tết ấy có trận đấu chung kết cờ ở Hà Nội, ông Ngọc cũng muốn dạo qua xem ông Thọ chuẩn bị ra sao.
Thấy của đóng im ỉm nhưng không khoá, có vẻ khác mọi khi, ông bèn cất tiếng gọi. Một lát thấy ông Thọ mệt nhọc cầm ấm nước lòng khòng từng bước nặng nề từ trong bếp đi ra, tiếng nói có vẻ khó khăn. Ông Ngọc gặng hỏi thì ông Thọ chỉ vào mồm ra hiệu hàm đang bị cứng, không nói được. Nhìn sắc mặt và dáng điệu ông Thọ, ông Ngọc linh tính có điều gì không hay bèn hét vào tai ông Thọ :”Lật áo lên, anh xem lưng chú nào!”. Ông Ngọc vốn là người từng đọc sách thuốc và biết khá nhiều về các triệu chứng bệnh và cách chữa bệnh theo Đông y.
Xem lưng ông Thọ xong, ông Ngọc thất kinh mà rằng: “Thế trong người chú có bị thương chỗ nào không?” Ông Thọ ú ớ chỉ xuống chân. Hoá ra mấy hôm trước đi làm ở xí nghiệp Cộng Lực, bị một miếng đồng rơi trúng chân bị thương, người ta bèn bó bột nhưng vết thương bị nhiễm trùng mà ông Thọ không hề hay biết. Ông Ngọc vội tháo bột ra, nhìn thấy sự tình thì mặt cắt không còn hột máu, chỉ kịp kêu lên :”Thôi, hỏng mất rồi!” bèn hoảng hốt chạy ra ngoài tìm người cấp cứu. May sao lúc ấy cô con gái đầu ông Thọ tên là Hoa vừa vào tới cửa. Hôm ấy là ngày cô phải đi thi, định ghé về nhà mấy phút rồi đi tiếp. Nhưng ông Ngọc gạt ngay: ”Không đi đâu hết, bố mày chết tới nơi rồi, lấy ngay xe đạp của bác chở bố đi cấp cứu, may ra còn kịp!”
Cô con gái dìu bố ra xe rồi cứ thế hối hả chở bố xuồng nhà thương Bạch Mai cách đó không xa. Nhìn tình trạng ông Thọ bị uốn ván nặng như thế và nghe ông Ngọc kể các bác sĩ đưa ngay ông Thọ lên bàn mổ cấp cứu. Ai cũng bảo chỉ chậm một vài giờ nữa thì tài thánh, thuốc tiên cũng không sao cứu chữa nổi.
Mổ xong, do vết thương nặng, mất máu nhiều, ông Thọ mê man liền mươi hôm, người sốt nóng như lửa, phải nhiều lần hút đờm mới thoát chết. Lúc mê lại gọi anh con trai: ”Nào, đưa bố lên nhà bác Ngọc”, lúc lại đòi: ”Mày không đi được thì đưa bố mấy đồng, bố đi xích lô lên bác Ngọc, cảm cái ơn bác ấy cứu sống tao”.
Anh con trai bèn xé mấy mẩu giấy báo dúi vào tay ông để ông yên. Ông Ngọc cũng đứng đấy nghe mà rơi nước mắt, chỉ sợ ông Thọ không qua khỏi. Lại khổ nỗi, ấy là những năm chiến tranh, thiếu thốn mọi bề, đến cái ăn cũng cũng còn chả đủ, lấy đâu ra tiền chạy thuốc men, nhưng tất cả người nhà, cả ông Ngọc xúm lại lo cho ông Thọ và chỉ còn biết cầu trời cho tai qua nạn khỏi.
Thế rồi ông Thọ dần dần hồi tỉnh, mở mắt và nhận ra được những người quanh mình. Rồi dần dần ông nhớ mọi chuyện đã xảy ra và rốt cuộc thì thì ông cũng không quên giải cờ sắp tới. Ông nhớ ra trước Tết mình đã tham gia đấu loại và trận sắp tới sẽ là trận chung kết giữa ông và ông Cát. Thế là người thì nằm trên giường bệnh nhưng bụng thì không yên, hơi hồi lại được là cứ nằng nặc đòi về.
Mọi người đành phải chiều ông. Về nhà cho ông nằm trong buồng, cấm ai nhắc đến chuyện cờ, tưởng như thế khiến ông quên đi mà lo tĩnh dưỡng cho lại sức. Đến hôm có trận chung kết, cả nhà cũng quên mất. Sáng thấy ông lồm cồm bò dậy, người còn yếu lắm nhưng cứ lững thững ra ngoài sân. Ai cũng tưởng ông dạo một lát cho đỡ chồn chân rồi vào nằm. Ai dè ông biến mất. Hết buổi sáng cũng không thấy ông về. Cả nhà hoảng hốt, nghĩ ông ra lạnh, người xanh lướt như tàu lá, lại cảm phong hàn mà ngã ra ở đâu đấy, không ai biết, khéo mà chết không kịp cứu, thế là đổ nhau đi tìm, thêm một phen kinh hoảng.
Đầu giờ chiều, ông Ngọc qua, nghe tin dữ như thế cũng đứng ngồi không yên, bèn dắt xe đi tìm ông Tấn Thọ. Ai ngờ vừa dắt xe ra khỏi cổng thì thấy ông Tấn Thọ từ ngoài loạng choạng chạy vào, tay ôm giải thưởng, miệng lắp bắp nói không ra hơi: “Đánh giải lần này thích quá, em lại giật được quán quân rồi đây này!” Rồi chìa cho ông Ngọc giải thưởng mình vừa đoạt được. Ông Ngọc chỉ biết lắc đầu, chỉ tay mắng ông Thọ: “Quá thể cái máu cờ của chú mày, chết tới nơi rồi mà vẫn không bỏ được à!”
Leave a Reply