Hồi ấy Lưu Khánh Thịnh còn bị Bùi Khắc Hưởng chấp tiên rưỡi (ván đi tiên, ván hai nước). Hai anh em chơi với nhau suốt tháng ở Ngõ Trạm. Chơi nhiều nghe chừng đuối sức, Thịnh một lần đi một nước… thấp quá. Hưởng buột miệng: “đi nước vịt thế!”. Xưa nay Hưởng là người điềm đạm, không chê ai bao giờ nên câu lỡ lời của anh bị Thịnh xem là câu nói nặng. Đang tức mình vì bị thua nhiều, Thịnh đứng phắt dậy chỉ mặt Hưởng nói: “Ông đừng nói linh tinh, trình độ của ông chấp tôi tiên rưỡi làm sao được. Mai ra đây chơi bằng phân!”
Bùi Khắc Hưởng tuy nóng mắt nhưng dù sao thì mình cũng lỡ lời mất rồi nên anh im lặng. Ngày hôm sau hai tay cờ lại gặp nhau, chơi bằng phân và… hòa.
Kể từ đó Lưu Khánh Thịnh vượt lên tốp đầu cờ Tướng Hà Nội. Đi đâu anh cũng kể: đấy là nhờ Hưởng “động viên” kịp thời nên anh mới có bước nhảy đáng kể ấy.
Leave a Reply