Bố đến nhà bạn chơi cờ. Con hớt ha hớt hải chạy sang đứng bên cạnh bố, muốn nói cái gì, nhưng hãm lại. Một lúc sau, nó lại bồn chồn muốn nói, nhưng lại thôi.
Xong ván cờ, bố biết ý con liền hỏi có chuyện gì.
Con: Có… có… có cháy nhà
Bố: Nhà nào?
Con: Nhà… nhà mình.
Bố: Ðồ ngu, nãy giờ mày đứng đây xem cờ, sao không nói sớm?
Con: Bố vẫn thường bảo: Quan kỳ bất ngữ chân quân tử. Làm sao con dám nói?
Leave a Reply